Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 394 - Đám Người Mộc Gia Đều Là Kẻ Điên Không Thể Nói Lý!!!




Yêu ma là chủng tộc cao đẳng! Là chủng tộc cao cấp hơn Nhân tộc rất nhiều!

Bọn chúng không cần tu luyện nhưng trời sinh đã cực kỳ mạnh mẽ, còn nắm giữ yêu thuật quỷ dị, có được thân thể bất tử vân vân… Và trừ phi võ giả nắm giữ thực lực mạnh đến mức có thể nghiền nát chúng nó, bằng không yêu ma rất khó bị giết chết.

Dù sao yêu ma bị trọng thương cũng có thể khôi phục lại rất nhanh, mà võ giả Nhân tộc chỉ cần bị trọng thương trí mạng sẽ tử vong.

Ưu thế của yêu ma quá lớn.

Tuy chúng là chủng tộc cực kỳ nguy hiểm, nhưng săn bắn một con yêu ma lại mang tới thu hoạch lớn vượt quá tưởng tượng. Thứ quý giá nhất trên cơ thể một con yêu ma, chính là hạch tâm lực lượng của nó, Yêu Ma Tinh Hạch!

Yêu Ma Tinh Hạch là thứ quý hiếm mà dùng tiền cũng khó có thể mua được, là một loại báu vật sẽ không lưu thông ở trên thị trường, giá trị của thứ này thật lớn, vượt qua những gì võ giả bình thường có thể tưởng tượng được!

Thanh niên áo trắng cũng vì viên Yêu Ma Tinh Hạch này, mới chịu chủ động cùng tráng hán đi tới Mặc Lâm phủ thành.

Nhưng hiện giờ yêu ma đã bị giết, ngay cả Yêu Ma Tinh Hạch cũng bị người cầm đi, quả đào bị hái mất rồi…

"Là ai. . . Là kẻ khốn nạn nào đã cướp đi con mồi của ta! Cướp đi bảo vật của ta!" Khuôn mặt anh tuấn của thanh niên áo trắng trở nên vặn vẹo, trong đôi con ngươi mơ hồ có quang mang màu lục tối lóe ra, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Bóng người hắn lao nhanh như điện, nhanh đến vượt qua sức tưởng tượng của con người, xuyên qua vùng núi hoang chung quanh, kỳ vọng có thể nhìn thấy người vừa giết chết yêu ma, lấy đi Yêu Ma Tinh Hạch, nhưng kết quả tất nhiên là không thu hoạch được gì.

"Mộc công tử, yêu ma bị giết là một chuyện tốt, coi như nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành, có thể trở về Đại Phong châu thành phục mệnh.” Tráng hán nhìn thấy Mộc công tử có chút bực bội, không nhịn được mở miệng nói.

Ở trong mắt tráng hán, lúc trước Mộc công tử mặc kệ cho yêu ma kia tùy ý đồ sát võ giả nơi này đã có chút quá đáng, kết quả hiện giờ tại Mặc Lâm phủ thành có người ra tay chém giết yêu ma, Mộc công tử còn bực bội như thế?

Quả nhiên đám người sinh ra tại Mộc gia đều là kẻ điên không thể nói lý!

"Ngươi thì biết cái gì?" Mộc công tử hung tợn nhìn về phía tráng hán, giống như muốn ăn thịt người, quát lên.

"Mộc Tấn! Ngươi còn muốn ra tay với ta sao?" Tráng hán nhìn thấy ánh mắt hung tợn của đối phương, cũng không nhịn được lập tức nổi giận, một luồng khí huyết nồng hậu sôi trào trong cơ thể.

Hắn là võ giả, tính tình vốn nóng nảy, lúc trước vì cố kỵ thân phận của Mộc Tấn, mới có thể nhẫn nhịn nhiều lần. Nhưng đối phương hoàn toàn không đặt hắn vào trong mắt, động một tí là phẫn nỗ quát mắng, khiến trong lòng hắn cũng tích góp được một ngụm ác khí rồi.

Dù ánh mắt Mộc Tấn cực kỳ hung ác, nhưng cuối cùng cũng không ra tay, hắn hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh xuống.

"Xem dấu vết trên mặt đất, người giết chết yêu ma này là một võ giả am hiểu đao pháp, lấy liên tiếp không ngừng trảm đánh, bầm thây yêu ma, sau đó đốt cháy. . ." Mộc Tấn nhìn một mảnh chiến trường hỗn độn trong rừng hoang, ánh mắt lộ ra vẻ trầm tư.

"Ở trong Mặc Lâm phủ thành này, có khá nhiều võ giả am hiểu đao pháp, muốn tìm một võ giả có thể dùng đao pháp chém giết yêu ma trong đó. . . Rất khó có thể tìm ra được một người phù hợp, nhưng đây là một manh mối, chỉ cần ta tìm được cao thủ am hiểu đao pháp trong Mặc Lâm phủ thành này, lần lượt tìm tới gặng hỏi, có lẽ sẽ tìm được Yêu Ma Tinh Hạch của ta!" Rất nhanh trong lòng Mộc Tấn đã có tính toán.

Tuy số lượng võ giả am hiểu đao pháp rất nhiều, nhưng cao thủ có danh vọng về đao pháp trong đó, lại có thể thống kê được. Và hơn phân nửa người chém giết yêu ma, mang đi Yêu Ma Tinh Hạch chính là một cao thủ am hiểu đao pháp nào đó bên trong Mặc Lâm phủ thành!

Chỉ cần hắn lần lượt tới cửa gặp mặt một hồi, kiểu gì cũng có thể tìm ra là ai đã giết yêu ma kia!

"Thiết Hạ, ngươi hãy về trước đi, không cần đi theo ta, ta còn có một số việc muốn xử lý!" Nghĩ đến đây, Mộc Tấn nói một câu với tráng hán, cũng không chờ đối phương trả lời, bóng dáng hắn chợt lóe, kéo theo một luồng tàn ảnh màu trắng, Súc Địa Thành Thốn biến mất giữa núi hoang!

"Hừ hừ. . . Yêu Ma Tinh Hạch vốn không phải là bảo vật mà lũ phàm nhân đê tiện có thể tiêu thụ được!" Thanh niên áo trắng Mộc Tấn cười lạnh.

Phải biết rằng, số lượng yêu ma cực kỳ thưa thớt, Yêu Ma Tinh Hạch lại là bảo vật mà dùng tiền tài cũng khó có thể mua được.

Hắn sao có thể cho phép người khác lấy đi?

"Quả nhiên người Mộc gia đều là loại người mắc bệnh thần kinh khó có thể hiểu theo lẽ thường!" Tráng hán nhìn theo bóng dáng Mộc Tấn biến mất trong núi hoang rồi không nhịn được hung hăng mắng một câu.

"Ngược lại, ở trong Mặc Lâm phủ thành này, lại có cao thủ am hiểu đao pháp, có thể chém giết yêu ma? Thật muốn gặp mặt đối phương một hồi!" Sau đó, tráng hán nhìn xuống từng khe nứt rõ ràng do lưỡi đao cắt ra trên mặt đất kia, cũng không nhịn được tò mò muốn biết rốt cuộc người chém giết yêu ma này là ai!