"Trảm!"
Hai mắt Tô Trường Không cũng giăng đầy tơ máu, đao khí sắc bén xuyên thấu qua kinh mạch, khiến cánh tay cầm đao của hắn cũng đau đớn như muốn nứt ra, nhưng hắn bất chấp tất cả, lập tức xuất một chiêu Trảm Thiết đao Tích Trảm!
"Xuy lạp!"
Đường dọc theo thân hình yêu ma của Phong Mạc vốn đã khép, nhưng dưới một đao này, lại lần nữa bị tách rời ra!
"Trảm!"
Con mắt Tô Trường Không đỏ ửng, hắn không hề dừng lại, tiếp tục vung đao chém ngang, xẹt qua phần eo Phong Mạc, chia thân hình không đầu của lão ra làm bốn!
Trảm trảm trảm!
Lúc này, ở trong đầu Tô Trường Không chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là chém giết yêu ma trước mắt này, bầm thây lão thành vạn đoạn!
Xuy xuy xuy!
Trảm Thiết đao trong tay Tô Trường Không bổ chém lung tung, không có bất cứ trình tự quy tắc nào. Nhưng ở dưới đao khí gia trì, lưỡi đao biến thành vô kiên bất tồi, khiến cho thân hình yêu ma khôi ngô của Phong Mạc kia, bị xẻ ra, bị băm nát, hoàn toàn không còn hình dạng, từng khối thịt rơi rụng khắp nơi trên mặt đất.
"Tha mạng. . . Tha mạng. . . Mau dừng lại. . ." Trong hố đất dưới chân Tô Trường Không, truyền ra tiếng hoảng sợ cầu xin tha thứ của Phong Mạc.
Trên thực tế, đúng là yêu ma có thân thể bất tử, nhưng chúng cũng không phải là bất tử chân chính.Trong trường hợp chúng nó bị chém đầu, bị thương thân thể trên diện tích lớn, muốn khôi phục lại nhất định phải hao tổn yêu lực. Và một khi yêu lực bị hao hết, cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi!
Điều khiến Phong Mạc khó có thể thừa nhận được chính là, những yêu ma như lão trời sinh đã có cấp bậc sinh mệnh cao hơn Nhân tộc một cấp, vậy là lại sắp chết trên tay một Nhân tộc vốn bị lão coi là thực vật. Đối phương còn là một thiếu niên nữa???
"Không phải ngươi muốn bầm thây ta thành vạn đoạn sao? Chết đi cho ta!"
Nhưng Tô Trường Không mắt điếc tai ngơ, ngược lại vừa thấy đống thịt trên mặt đất kia vẫn còn đang nhúc nhích, một lần nữa muốn xích tới gần, nối lại, hắn lập tức vung đao điên cuồng bổ chém, y như băm thịt làm nhân sủi cảo vậy, chặt vụn, đập nát!
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cái đầu Phong Mạc đã ngừng giãy giụa, cũng không còn kêu thảm thiết nữa, thân hình trên mặt đất đã sớm không được hoàn chỉnh, chỉ còn lại từng đống từng đống thịt vụn vương vãi khắp nơi.
Tô Trường Không phát hiện từ kinh mạch trên hai tay truyền đến từng đợt cảm giác đau đớn, một luồng kình khí hình đao trong cơ thể kia đã bị dùng hết sạch, có một loại cảm giác suy yếu đánh úp lại, rốt cuộc hắn mới chịu ngừng tay.
Hắn nhìn đống thịt vụn hỗn độn rơi rụng đầy đất, ngửi được mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, khóe miệng cũng kịch liệt run rẩy một hồi.
Nếu một màn này bị người ngoài nhìn thấy, đúng là không thể đoán ra rốt cuộc ai mới là biến thái, còn ai mới là yêu ma!
Tô Trường Không đưa tay túm lấy cái đầu, thứ duy nhất còn hoàn hảo của Phong Mạc, phủi đi bùn đất bám lên, lúc này cái đầu Phong Mạc với vẻ mặt dữ tợn, thống khổ, vặn vẹo, đã sớm mất đi khí tức sinh mệnh.
"Không phải ngươi đã nói muốn bầm thây ta thành vạn đoạn sao? Không phải yêu ma. . . có thân thể bất tử sao? Vì sao ngươi không sống lại đi?" Tô Trường Không nhếch miệng cười.
"Thoáng nghỉ ngơi một chút, sau đó hỏa thiêu cho sạch cả đám này, vậy là xong hết mọi chuyện!"
Tô Trường Không nghĩ một hồi, sau đó ném cái đầu lâu kia xuống mặt đất, cố gắng nâng lên chút khí lực, cầm Trảm Thiết đao, chém cái đầu kia làm hai nửa.
Lúc này, hắn mới hoàn toàn yên lòng!
Tô Trường Không thở hổn hển mấy hơi, trong lòng hắn cũng trào ra từng đợt thoải mái.
Trong khoảng thời gian này, hắn đã phải thừa nhận áp lực không nhỏ, trong lòng luôn lo lắng sẽ bị Phong Mạc tìm tới cửa. Vì thế hắn không thể không khổ tu. Tuy ngày thường hắn cũng khổ tu, nhưng loại tu hành vì bị ép buộc và loại tu hành tự do tự tại, khác biệt hoàn toàn.
Mà hiện giờ, yêu ma Phong Mạc này đã bị hắn tự tay chém giết!
Yêu ma đúng là một sinh vật thần kỳ, nhưng chúng cũng không phải là bất tử bất diệt, dựa vào thanh đao trong tay, hắn vẫn có thể chém giết chúng nó!
"Phải thiêu hủy thi thể của lão." Tô Trường Không hơi chút nghỉ ngơi hồi phục, sau đó chuẩn bị hoàn toàn hủy thi diệt tích, xóa sạch sự tồn tại của thi thể Phong Mạc.
Dù sao Phong Mạc này cũng là yêu ma, Tô Trường Không lại không biết rốt cuộc lão đã chết thật hay chưa, tốt nhất là nghiền xương thành tro như vậy mới có thể kín kẽ không chút sơ hở!
Tô Trường Không lập tức chạy đi góp nhặt một ít củi lửa ở trong rừng hoang, lại cộng thêm một chút dầu hỏa lúc trước hắn đã mang đi từ Cự Kình bang. Có dầu hỏa trợ giúp, Tô Trường Không có thể dễ dàng tạo nên ngọn lửa thật lớn đốt sạch thi thể. Tiếp theo, hắn đi gom lại toàn bộ mảnh nhỏ thi thể Phong Mạc trút sạch vào trong đó.
Lúc này, bỗng dưng hắn phát hiện, nguyên nhân chủ yếu khiến thân hình yêu ma kiên cố khó phá vỡ như vậy, chính vì nó được yêu lực gia trì, mà ngay khi yêu lực hao hết, thân hình yêu ma cũng bị đốt cháy, tan đi.
"Ừm? Đây là cái gì?"
Đột nhiên, Tô Trường Không hơi sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm vào phần bên trong cái đầu bị chặt thành hai nửa của Phong Mạc đang chịu hỏa diễm thiêu đốt kia, theo qua trình máu thịt bị cháy sạch, bên trong cái đầu của lão, đột nhiên tỏa ra hào quang lóng lánh!