"Ở thời điểm ngươi bị ta gây thương tích, có một tia yêu khí đã bám lên người ngươi, luồng yêu khí này có thể duy trì tới mấy tháng thời gian không hề tiêu tán. Cho dù ngươi chạy đến chân trời góc biển, ta cũng có thể tìm được ngươi." Phong Mạc cười hắc hắc nói.
Ngày ấy Phong Mạc làm Tô Trường Không, Cung Phách bị thương, sau đó xoay người rời đi, thứ nhất là vì lão không ở trạng thái đỉnh phong, không thể đánh lâu dài, thứ hai là người bị lão gây thương tích, chẳng khác nào đã bị lão lưu lại ký hiệu, có thể dễ dàng truy tung!
Tô Trường Không giật mình, năng lực truy tung của yêu ma này còn cao cấp hơn Thức Hương trùng.
"Ta có chút hiếu kỳ, đám yêu ma các ngươi là chui từ đâu ra đây?" Tô Trường Không cố gắng hết mức để hỏi thêm nhiều tình báo một chút, từ đó biết được của bí mật yêu ma.
Nhưng Phong Mạc không muốn nói thêm gì nữa, lão cười lạnh một tiếng: "Được rồi, ngươi chỉ là một người sắp chết thì hỏi nhiều như vậy để làm gì? Kế tiếp. . . ta sẽ cho ngươi biết thực lực chân chính của ta! Một đêm kia các ngươi có thể làm ta bị thương, chỉ vì ta vừa Niết Bàn xong, có chút suy yếu mà thôi!"
"Tạp tạp tạp!"
Trong tiếng cười lạnh lùng, thân hình Phong Mạc bắt đầu biến hóa cực nhanh, cả người phát ra tiếng vang tạp tạp tạp, thân thể mau chóng cất cao đến trình độ hai thước năm, từng khối cơ bắp quanh co uốn khúc, từng đường mạch máu tráng kiện như nhữngcon rắn nhỏ nổi lên, trên thân thể còn được bao trùm bởi một tầng vảy rậm rạp màu đen như mực.
Ngay cả y bào rộng lớn bên ngoài, cũng bị thân thể Phong Mạc tăng trưởng làm chống đỡ không nổi mà nứt ra xuất hiện từng vết rách, một luồng yêu khí màu đỏ sậm quấn quanh thân thể, tràn ngập một loại lực lượng úa tàn, hung ác. Ngay tiếp theo, lấy Phong Mạc làm trung tâm, đám hoa cỏ cây cối chung quanh lão đều nhanh chóng héo rũ!
Khủng bố! Cực kỳ khủng bố!
Trong chớp mắt thôi, Phong Mạc đã từ dáng vẻ lão giả cao lớn ban đầu biến thành một con yêu ma hình người khôi ngô cực kỳ, toàn thân có hắc lân bao trùm, tay chân thô dài, móng vuốt bén nhọn, có thể thoải mái xé rách sài lang hổ báo, giáp trụ kim loại.
Cả người tản ra một luồng khí tức kinh khủng, đủ để khiến võ giả thân kinh bách chiến cũng run rẩy lẩy bẩy, tâm thần hoảng loạn, khó có thể nổi lên chút tâm tư phản kháng nào!
"Khí tức thật cường đại. . .Mạnh hơn không chỉ gấp đôi so với đêm hôm đó!" Tô Trường Không cũng âm thầm kinh hãi.
Quả nhiên đêm hôm đó Phong Mạc không ở thời kỳ đỉnh phong, nhưng trải qua một tháng đi săn này, Phong Mạc đã cắn nuốt hơn mười võ giả Khí Huyết cảnh, cộng thêm cường giả như Cung Phách, cuối cùng lão cũng đạt đến trạng thái tám, chín phần mười của thời kỳ đỉnh phong.
Và chỉ một luồng khí tức cũng làm người ta run sợ, hãi hùng khiếp vía, xuất hiện cảm giác run sợ phát ra từ linh hồn!
"Tiểu tử! Dốc hết sức phản kháng đi. Ta thích nhất là đồ ăn biết phản kháng! Như vậy lúc ăn vào mới cảm nhận được hương vị ngon nhất!"
Phong Mạc lộ ra yêu ma chân thân, cao lớn khôi ngô, trên gương mặt già nua dữ tợn hiện lên nụ cười gằn độc ác, giọng nói khàn khàn, hùng hậu.
Nhưng khiến cho Phong Mạc kinh ngạc chính là rõ ràng lão đã lộ ra tư thế mạnh mẽ này vậy mà trên mặt Tô Trường Không lại chẳng có chút sợ hãi nào, ngược lại là tràn ngập vui sướng gọi với về đằng sau Phong Mạc: "Yêu ma này đã hiện thân! Tiền bối cùng ta đồng loạt ra tay, chém giết lão!"
"Cái gì? Còn có những người khác ở đây?" Phong Mạc nghe vậy, trong lòng cả kinh.
Rõ ràng trước khi tới nơi này, lão đã lấy thị giác đi săn đặc hữu của yêu ma tra xét qua rồi, trong cánh rừng hoang này chỉ có một người sống là Tô Trường Không mới đúng, chẳng lẽ thật sự cường giả có thể che giấu khí tức bản thân, khiến ngay cả yêu ma cũng không tra xét đến, đang ngồi ôm cây đợi thỏ trong vùng núi hoang này?
Cự Kình công. Trường Kình Hấp Thủy!
Dưới kinh hãi, Phong Mạc không khỏi nghiêng đầu qua một bên nhìn lại phía sau, nhưng đúng vào lúc này, trong ánh mắt Tô Trường Không chợt lóe quang mang nghiêm nghị lạnh lùng, hắn lập tức há miệng hút mạnh một hơi, lượng lớn dòng khí bị hút thẳng tới, dung nhập vào trong cơ thể Tô Trường Không, khiến thân thể hắn bành trướng thêm một vòng, thân thể cũng cao hơn nửa thước, cơ năng thân thể vận chuyển trong trạng thái siêu phụ tải.
Trảm Thiết Đao Pháp. Chém ngang!
Tô Trường Không thúc đẩy cơ năng thân thể đến cực hạn, hắn đã sớm điều chỉnh xong góc độ xuất đao, lúc này trực tiếp bước ra một bước, Trảm Thiết đao bên hông ra khỏi vỏ.
Một luồng đao khí sắc bén từ trong cơ thể Tô Trường Không trào ra, bám lên thân Trảm Thiết đao.
Thoạt nhìn một đao này vô cùng bình thường, không có gì kỳ lạ, nhưng đao vừa xuất, lập tức không khí xung quanh xuất hiện từng vết nứt li ti!
"Vô liêm sỉ! Ta nhất định phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!"
Mà Phong Mạc vừa nghiêng đầu, đã cảm nhận được một luồng phong mang tập trung vào mình, lão lập tức hiểu bản thân bị lừa rồi!
Và đương nhiên chuyện này làm lão nổi giận điên cuồng, trong lòng thề một hồi nữa phải chặt đứt cả tay lẫn chân của tiểu tử này, khiến cho hắn chết đi trong tuyệt vọng, sợ hãi!