Phong Mạc phản ứng nhanh chóng, thính phong biện vị (nghe hướng gió đoán vị trí), một bàn tay thật lớn trảo tới, chộp thẳng về phía lưỡi đao.
Phong Mạc vốn là yêu ma, và thân thể yêu ma này chính là binh khí mạnh nhất của lão, đao kiếm khó thương tổn được, ngược lại, còn có thể xé rách sắt thép, ngăn cản vũ khí của địch nhân, không phải chuyện đùa.
"Xuy!"
Nhưng ngay khi bàn tay Phong Mạc bắt được lưỡi dao của Tô Trường Không cũng là lúc lão nghe được tiếng xé rách thanh thúy rất nhỏ, chính là tiếng một thanh lưỡi dao sắc bén vừa xé rách lớp da bên ngoài, bẻ gãy nghiền nát, thế như chẻ tre!
Chỉ thấy nguyên một bàn tay phải bao gồm cả năm ngón tay của Phong Mạc, đã bị chém lìa ra, rời khỏi thân thể.
Thậm chí một luồng đao khí kia dư thế không kiệt còn cắt qua ngực Phong Mạc tạo thành một vết máu thật sâu!
"Chuyện này. . . Làm sao có thể?" Phong Mạc cảm nhận được đau đớn truyền đến tới từ bàn tay bị cụt, hai mắt trợn trừng trừng, có chút khó có thể tin nổi.
Sau khi lão khôi phục trạng thái đến thời kỳ gần như đỉnh phong, thể phách đã trở nên cực kỳ cường hãn, dù lấy phần cổ yếu ớt nhất trên cơ thể để ngạng kháng với một đao mạnh nhất do cao thủ cấp bậc Cung Phách phát ra trong giây phút gần chết, thì đối phương cũng khó có thể dùng một đao sạch sẽ lưu loát chém đầu của lão xuống.
Nhưng một đao thoạt trông cực kỳ bình thường, không có gì lạ kỳ của Tô Trường Không trước mắt này lại trực tiếp chém xuống bàn tay của lão, dễ như bẻ gỗ mục!
Trảm Thiết Đao Pháp. Liêu trảm!
"Giết!"
Ánh mắt Tô Trường Không lạnh như băng, hắn chiếm trước tiên cơ, một đao chặt đứt nửa bàn tay Phong Mạc, không chút do dự. Đao khí hình đao trong cơ thể kia chấn động, từ trong kinh mạch, trong cơ bắp lập tức tuôn ra, bám vào thanh đao trong tay hắn, không để cho Phong Mạc có một chút cơ hội thở dốc nào, đã vẩy một đao từ dưới lên
Một đao từ dưới lên này mang theo uy thế tựa như một con ngân long bay lên bầu trời.
"Móa nó!" Phong Mạc nổi giận gầm lên, chấn cho đám cây cối chung quanh xào xào rung động.
Lão trực tiếp ngưng tụ yêu lực, một cánh tay trái còn hoàn hảo lại bành trướng thêm một vòng lớn, biến thành kích cỡ nửa vòng eo của một người trưởng thảnh, từng sợi mạch máu tựa như những con rắn quấn quanh cánh tay. Phong Mạc nâng tay xuất ra một quyền nện xuống lưỡi dao đang đánh tới. Lão muốn lấy lực áp lực, phá hủy vũ khí của Tô Trường Không.
Nhưng mà. . .
Một đao mang theo đao khí được Dưỡng Đao Thuật ngưng luyện trên cơ thể Tô Trường Không còn mạnh hơn một đao cực hạn mang theo đao khí được dựng dưỡng bên trong Trảm Thiết đao, hiển nhiên cũng có lực sát thương lớn đến khoa trương, lại phối hợp với bát cảnh Trảm Thiết Đao Pháp, có thể chặt đứt cả thác nước, vô kiên bất tồi!
"Xuy!"
Trong tiếng xé rách thanh thúy, trong âm thanh cắt qua tựa như bẻ gãy cành khô.
Lực lượng dũng mãnh nghiền áp xuống, khiến đại địa ầm ầm run sợ, nhưng cánh tay thật lớn có kích cỡ bằng nửa vòng eo người bình thường của Phong Mạc, lại bị cứng rắn cắt mở ra từ khoảng giữa, nứt thành hai nửa, yêu huyết màu đỏ sậm cuồn cuộn tuôn ra, tựa như những hạt mưa tí tách tí tách rơi xuống, ăn mòn mặt đất tạo nên một đống hố đất.
Hoa cỏ cây cối đều héo úa.
"Đây. . . Đây là cái gì? Chẳng lẽ thanh đao của hắn là trảm yêu thần binh thế gian khó tìm?"
Phong Mạc khó có thể tin nổi khi trông thấy thân thể yêu ma mà lão vốn cực kỳ tự hào lại trở nên yếu ớt tựa như một tờ giấy nến ở trước mặt Trảm Thiết đao của Tô Trường Không.
Trong lòng Phong Mạc lập tức trở nên hoảng sợ, lão cho rằng rất có khả năng vấn đề nằm trên thanh đao của Tô Trường Không. Lão từng nghe người trong tộc đồn rằng, để đối kháng với một vài đại yêu ma mạnh mẽ đến gần như giết không chết, Nhân tộc đã chuyên môn tạo ra một vài loại vũ khí tên là trảm yêu thần binh.
Ở trước mặt trảm yêu thần binh, thân thể bất tử của yêu ma sẽ lọt vào áp chế.
Chẳng lẽ Tô Trường Không đang sử dụng một thanh đao là trảm yêu thần binh như vậy?
Nhưng không có khả năng! Lão chỉ là một tên hạ cấp yêu ma, Nhân tộc không thể xuất động trảm yêu thần binh đối phó với lão được? Lại còn giao vũ khí quan trọng như thế cho một tiểu tử nắm giữ nữa?
Đương nhiên là Tô Trường Không không biết tâm trạng và suy nghĩ trong đầu Phong Mạc, ánh mắt hắn hiện lên một tia ánh sáng sắc bén tựa như đao mang, sau đó điên cuồng hét lên: "Chết cho ta!"
Trảm Thiết Đao Pháp. Tích Trảm!
Trong tiếng hét lên điên cuồng, hai tay Tô Trường Không nắm đao, song chưởng nổi đầy gân xanh, đao khí trong cơ thể rót vào bên trong Trảm Thiết đao.
Trảm Thiết đao ong ong ong run rẩy, nơi viền lưỡi đao hiện lên đao mang màu lam có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Tiếp theo, một đao từ trên bổ thẳng xuống dưới.
Nơi nó đi qua, không khí bị xé nhỏ!
Trong lòng Phong Mạc sinh ra bối rối, lão muốn trốn tránh, nhưng lại bị một luồng khí cơ hoàn toàn tập trung vào, song chưởng vừa bị hao tổn, một đao này lập tức bẻ gãy nghiền nát bổ thẳng xuống!
"Phốc!"