Tới buổi chiều, Tô Trường Không quay về thu thập một phen, trên thực tế hắn cũng không mang theo quá nhiều thứ, chỉ có Trảm Thiết đao bên hông là vũ khí quan trọng nhất mà hắn cần dựa vào thôi!
"Nhị tỷ, tiễn đến nơi đây thôi." Tư Không Hoàng đi theo đưa tiễn hắn ở bên ngoài Cự Kình bang, Tô Trường Không nói với nàng, muốn nàng quay về Cự Kình bang.
"Đệ nhớ. . . Cẩn thận nha! Nhất định phải trở về!" Rõ ràng trong lòng nàng có thiên ngôn vạn ngữ (ngàn vạn lời muốn nói) nhưng cuối cùng lại biến thành một câu như vậy.
"Yên tâm đi." Tô Trường Không vẫy vẫy tay, sau đó xoay người đi về phía xa xa.
Tư Không Hoàng nhìn theo bóng dáng Tô Trường Không biến mất, nội tâm luôn luôn kiên cường của nàng chợt mềm ra, khóe mắt ướt lệ long lanh.
Có lẽ vào một đêm của gần mười năm trước, Tư Không Dũng đã nhận ra nguy hiểm tới gần, và vì không liên lụy tới nữ nhi và nhi tử của mình, hắn mới quyết định một mình rời khỏi Cự Kình bang, đi nghênh chiến yêu ma Phong Mạc.
Kết quả là ba ngày sau, Tư Không Dũng bị thương nặng trở về, trọng thương không thể chữa trị.
Mà hiện giờ, Tô Trường Không cũng như Tư Không Dũng, một mình rời đi, muốn nghênh chiến Phong Mạc, Tư Không Hoàng thực sợ hãi, sợ hãi Tô Trường Không sẽ không bao giờ trở về nữa, sinh tử không biết, cũng sợ hãi Tô Trường Không sẽ như Tư Không Dũng, khi trở về đã thiên nhân lưỡng cách (người đã chết, người còn sống)!
Mãi cho đến khi bóng dáng Tô Trường Không hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tư Không Hoàng mới yên lặng quay trở về Cự Kình bang. Điều duy nhất nàng có thể làm, cũng chỉ là cầu nguyện mà thôi, kỳ vọng Tô Trường Không có thể gặp dữ hóa lành.
Tô Trường Không rời xa Cự Kình bang hơn mấy trăm dặm, đi đến một ngọn núi hoang không người.
Trong núi hoang này, cỏ dại mọc thành bụi, cây cối san sát, ngẫu nhiên truyền đến tiếng côn trùng chim chóc, khiến cho ngọn núi hoang này càng thêm hoang vắng.
Tô Trường Không yên tĩnh khoanh chân ngồi xuống, ở trong cơ thể hắn, một luồng đao khí đã được hắn nuôi dưỡng dự trữ tới mức cực hạn mà bản thân có thể thừa nhận rồi. Rõ ràng trong núi hoang này có rất nhiều muỗi, nhưng không một con nào có thể tới gần phạm vi mười trượng xung quanh Tô Trường Không.
Dường như một khi tới gần, chính là vạn kiếp bất phục!
Trong chớp mắt, đã là hoàng hôn của năm ngày sau.
Mặt trời lặn màu vỏ quýt, không hề chói mắt, thời tiết đã vào đông, dù không có bông tuyết bay xuống, nhưng trong không khí vẫn lưu lại một tia giá lạnh.
"Chi chi chi!"
Đột nhiên, núi rừng vốn yên tĩnh đã bị đánh vỡ, từng con côn trùng chim chóc, sói hoang chó hoang như bị thứ gì đó làm kinh hoảng vô cùng. Chúng nó sợ hãi chạy trốn bốn phía, gây nên một đợt hỗn loạn không nhỏ.
"Đến rồi."
Tô Trường Không chậm rãi mở mắt, lúc này hắn không có chút sợ hãi nào, vẻ mặt đầy bình tĩnh, chỉ có một trái tim cùng với một thanh đao đã trải qua thiên chuy bách luyện mà thôi!
"Ngươi cho rằng bản thân trốn ở chỗ này là có thể thoát được sao?" Trong núi hoang, bỗng quanh quẩn một giọng nói đầy lạnh lùng châm biếm, chỉ thấy một bóng người cao lớn khôi ngô, hiện ra lờ mờ giữa núi rừng.
Đó là một lão giả đầu bạc cao lớn khôi ngô, mặc áo xám, bên dưới lớp y phục là phần cơ bắp tráng kiện, làm y phục căng phồng lên, rõ ràng trên mặt tràn đầy nếp nhăn, mái tóc trắng xoá, nhưng khí thế lại mạnh mé hơn cả người trẻ tuổi, không có dáng vẻ già nua nặng nề mà một lão giả nên có.
"Ta đâu có trốn." Tô Trường Không chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ một mảnh lá rụng rơi trên góc áo, nhếch miệng cười với Phong Mạc: "Ta. . . ở chỗ này chờ ngươi mà!"
"Hả? Là một thiếu niên? Hóa ra. . . Đây mới là chân diện mục (gương mặt thật) của ngươi sao?"
Phong Mạc hơi nao nao, ngay khi thấy rõ tướng mạo của Tô Trường Không, lão lập tức có chút giật mình, trách không được Tô Trường Không lại giống hệt người mà lão từng giết chết vào mười năm trước, đơn giản là vì đó vốn không phải chân diện mục của hắn.
Chẳng qua Phong Mạc cũng không định đi truy cứu chuyện thân phận thực sự của Tô Trường Không, dù sao, ở trong mắt lão bọn họ đều là đồ ăn, còn là đồ ăn mỹ vị nữa!
"Võ giả tuổi trẻ như thế, lại có thực lực bậc này? Đặt ngươi ở bên trong Nhân tộc, cũng thuộc loại cấp bậc thiên tài. Cho nên mới nói, ta giữ ngươi lại tới cuối cùng mới hưởng dụng quả nhiên là quyết định chính xác."
Phong Mạc nghiền ngẫm đánh giá Tô Trường Không, nghiễm nhiên lại lộ ra dáng vẻ của mỹ thực gia một phái (chuyên gia ẩm thực), rõ ràng là quái vật ăn tươi nuốt sống nhưng lại tương đối chú ý về mặt hình tượng.
Tô Trường Không lộ vẻ mặt tò mò nói: "Ngươi tìm được ta như thế nào? Ta đã che giấu hành tung đi thẳng một mạch tới mấy trăm dặm."
Đây chính là điểm mà Tô Trường Không cần phải hiểu rõ, bởi vì rõ ràng hắn đã dùng Quy Tức Nặc Tức vậy mà Phong Mạc vẫn có thể tìm tới cửa, đương nhiên hắn cần phải biết yêu ma truy tung địch nhân như thế nào.