Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 374 - Liên Thủ Cùng Cung Phách! Dĩ Tuyệt Hậu Hoạn!




Đốm lửa chói mắt, hàn mang lóng lánh tỏa ra bốn phía.

Quá trình giao thủ của hai người cực kỳ mau lẹ, bóng người đan xen vào nhau tạo thành huyễn ảnh.

Dựa vào đôi mắt của người bình thường nhất định không nhìn rõ được!

"Cung thống lĩnh. . . Nhất định phải thắng!"

Đối mặt với loại giao chiến cấp bậc này, đám đông Mặc Lâm quân bên cạnh căn bản không thể giúp được chuyện gì, lúc này một đám đều nhìn chằm chằm vào quá trình giao thủ nhanh chóng của hai bên, chờ đợi vị thần thủ hộ của Mặc Lâm phủ thành có thể chém giết quái vật đáng sợ này!

Tựa như trong thời gian ngắn, cuộc chiến của một người một yêu này không thể phân ra thắng bại.

"Hưu hưu hưu hưu!"

Nhưng vào lúc này, trong không khí bỗng vang lên tiếng xé gió liên tiếp.

Là Tô Trường Không, hắn cũng không khoanh tay đứng nhìn!

"Phải chém giết Phong Mạc này!" Tô Trường Không lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.

Phong Mạc này mang tới cho hắn một loại cảm giác rất nguy hiểm, lão lại là hung thủ đã giết chết Tư Không Dũng.

Nhưng không chỉ như thế, đối phương còn mở miệng nói mình đã nhớ kỹ khí tức của bọn họ, chờ sau này nhất định sẽ tới cửa bái phỏng. Một khi đã như vậy, không bằng thừa dịp này, hắn dứt khoát liên thủ cùng Cung Phách, chém giết Phong Mạc tại chỗ, dĩ tuyệt hậu hoạn!

Tô Trường Không giương cung cài tên, dưới động tác của bàn tay phải, mũi tên nhanh chóng xẹt qua, từng mũi tên lấy tốc độ nhanh gấp mấy lần vận tốc âm thanh, lao thẳng về phía Phong Mạc đang giao chiến cùng Cung Phách.

Tô Trường Không sẽ không quan tâm tới chuyện lấy nhiều khi ít, công bình quyết đấu, nếu đã muốn giết chết thì trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất một mục đích là giết chết địch nhân mà thôi!

"Đùng! Đùng!"

Liên tiếp bốn mũi tên oanh kích lên các bộ phận đầu, ngực, bả vai trên người Phong Mạc. Mũi tên vẫn có uy lực lớn hơn Thần Tí nỗ nhưng không thể gây nên tác dụng khủng bố như khi đối phó với yêu ma đầu trọc lúc trước, khiến máu thịt toàn thân đối phương nổ tung.

Ngược lại chỉ có thể bắn cho tầng vảy trên cơ thể Phong Mạc sinh ra rạn nứt, hơi hơi lõm xuống, đã bị đánh bay đi, rơi rụng trên mặt đất, đầu mũi tên bằng kim loại cũng vì va chạm kịch liệt mà hư hỏng.

"Thân thể Phong Mạc này thật sự là máu thịt sao?" Tô Trường Không cũng kinh hãi với tình huống này.

Phải biết rằng, Phong Lôi Liên Châu của hắn có thể xuyên thủng trọng giáp, vậy mà chỉ lưu lại trên người đối phương từng vết lõm nông cạn như vậy!

"Thích bắn lén đả thương người sao? Vậy làm thịt ngươi trước!" Trong miệng Phong Mạc kia phát ra tiếng gầm gừ khàn khàn, già nua.

Đôi mắt lão lập tức nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, bóng dáng cuốn động, thoát ly khỏi vòng chiến cùng Cung Phách, để đánh về phía Tô Trường Không.

Chỉ thấy một đôi móng vuốt hung hăng chộp tới, đầu ngón tay sắc bén còn khủng bố hơn thần binh lợi khí.

"Tránh ra!" Tô Trường Không quát to một tiếng, lập tức ném đi cường cung trong tay, cảnh báo Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến mau mau né tránh.

Mà chỉ trong nháy mắt, Phong Mạc với vẻ bề ngoài dữ tợn không giống nhân loại đã tới gần trong gang tấc, hai móng vuốt phá không lao đến, kéo theo khí mang sắc nhọn, còn chưa tới gần thân thể, đã mang đến cho người ta một loại ảo giác thân thể bị xé toạc ra.

"Quy Tức Công. Quy Tức khí giáp!" Tô Trường Không không chút do dự lập tức thi triển Quy Tức khí giáp.

Quy Tức chân khí vận chuyển cực nhanh trong cơ thể, sau đó từ tai mắt mũi miệng, bên trong lỗ chân lông của hắn tuôn trào xông ra, tựa như một vòng lốc xoáy biển sâu nổ tung, sóng biển khuếch tán ra bốn phía, nghiền nát hết thảy.

Đây không phải lần đầu tiên hai người Tư Không Hoàng, Tư Không Chiến vừa tránh lui kia được chứng kiến luồng chân khí hùng hậu đến đáng sợ của Tô Trường Không, nhưng vẫn như cũ không nhịn được trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Nội công bậc này, dù người thường từ nhỏ tu luyện, lại luyện đủ một trăm năm cũng chưa chắc có thể đạt tới!

"Ầm vang long!"

Trong không khí phát ra tiếng sóng biển cuồn cuộn vỗ bờ, Quy Tức chân khí nồng đậm ngưng tụ thành một tầng khí giáp màu lam nhạt ở bên ngoài thân thể Tô Trường Không, gợn sóng nhấp nhô.

"Xuy!"

Ngay sau đó, hai móng vuốt đã đâm tới, chọc vào sâu chừng một tấc bên trong khí giáp, nhưng chung quy lại vẫn không thể xuyên thủng được.

"Chân khí? Chân khí hùng hậu như thế?" Trên mặt Phong Mạc cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, lão cảm thấy giật mình vì thủ đoạn của Tô Trường Không!

Ngũ Cầm Hí. Viên Bác Hổ! (vượn đấu hổ)

Tô Trường Không vừa ngăn cản được công kích của Phong Mạc, đã không chút do dự, thi triển sát chiêu Võ Ngũ Cầm trong Ngũ Cầm Hí đối với Phong Mạc đang ở ngay gần người.

Một đôi cánh tay với cơ bắp quanh co uốn khúc, kình lực ngưng tụ, giống như hóa thân thành một con hung vượn dữ dằn có thể ẩu đả cùng sư tử hổ báo.

Hai đấm liên hoàn đánh tới, chỉ trong phút chốc đã xuất ra liên tục hơn mười quyền, điên cuồng trút xuống các khu vực yếu hại mặt, ngực, bụng trên cơ thể Phong Mạc!

"Bang bang bang bang!" Tiếng nổ tung dày đặc liên tiếp vang lên.

Mỗi một quyền của Tô Trường Không đều nặng nề đến đáng sợ, mang theo chân khí hùng hậu như sóng thần, tồi sơn liệt thạch (phá núi đập đá), mỗi một quyền đều vững vàng đánh lên thân hình Phong Mạc, quyền kình nổ tung ra, khiến cho những bộ phận yếu hại trên thân thể một tồn tại mạnh mẽ cỡ Phong Mạc cũng bị lõm xuống, hằn sâu vết quyền ấn, còn toàn thân lão lại không thể khống chế lập tức bị ném về phía sau.