Phong Mạc thè đầu lưỡi thật dài liếm liếm môi, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười dữ tợn, vẻ mặt đầy ác độc.
Chỉ trong thoáng chốc, trên làn da lão đã mọc lên chi chít những cái vảy màu đen.
"Ca ca ca!"
Khung xương khẽ run rẩy, thân hình còng còng của Phong Mạc kia đã trở nên thẳng tắp. Vốn dĩ dáng vẻ của lão vẫn còn là lão giả lưng còng nhưng trong chớp mắt, trên người đã bị một tầng vảy màu đen bao trùm, dáng người cũng trở nên cao ngất, ngoại trừ có chút gầy yếu, mảnh khảnh, còn lại hoàn toàn không nhìn ra một chút bóng dáng con người nào!
Mà lúc này ở trên người của lão quanh quẩn một loại khí tức tràn ngập tà ác, hủ bại, lấy lão làm trung tâm, ở phạm vi mấy trượng xung quanh, hoa cỏ cây cối đang lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được bắt đầu tàn lụi, héo rũ.
"Đây rút cuộc là loại... quái vật gì. . ."
Mắt thấy một màn này, thân thể nhóm Mặc Lâm quân có mặt ở nơi đây đều không thể khống chế nổi, bắt đầu run rẩy, hàm răng va lập cập, có chút không thể thừa nhận được.
Mặc Lâm phủ thành Mặc Lâm quân, chính là tinh binh chuyên giữ gìn trật tự bên trong Mặc Lâm phủ thành, mỗi người đều là tinh nhuệ được tuyển chọn kỹ càng, mỗi người đều có kinh nghiệm tác chiến phong phú, vẫn luôn nghiêm khắc huấn luyện, quen nhìn sinh tử.
Nhưng đối mặt với 'Phong Mạc' này, toàn thân lại xuất hiện một loại sợ hãi phát ra từ bản năng, giống như chuột gặp mèo, không có chút dũng khí kháng cự nào, thân thể không ngừng run rẩy, sợ hãi!
Cung Phách cũng cảm thấy tim đập gia tốc, tóc gáy dựng thẳng, nhưng dần dần, trên mặt hắn lại hiện lên một mảnh hưng phấn, khát chiến: "Hay! Rất tốt! Cả đời này Cung Phách ta giết người vô số, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp được yêu ma chân chính. . . Một khi đã như vậy, cứ để ngươi trở thành con yêu ma đầu tiên chết dưới đao của Cung mỗ đi!"
Trong lòng Cung Phách cũng xuất hiện nỗi sợ hãi phát ra từ bản năng khi đối mặt với Phong Mạc không còn hình người, toàn thân được bao trùm bởi lớp vảy dày đặc kia, nhưng tương ứng với đó, hắn lại trở nên hưng phấn.
Từ khi thành danh tới lúc trở thành cao thủ đỉnh cao nhất Mặc Lâm phủ thành, lại tới hiện tại, càng lúc Cung Phách càng ít có cơ hội ra tay, cũng càng lúc càng khó tìm được một đối thủ có thể khiến cho máu nóng trong cơ thể hắn sôi trào. Hiện giờ đối mặt với Phong Mạc, lão đã làm hắn tìm về loại cảm giác đã lâu không xuất hiện này.
Võ giả cần phải khiêu chiến cường địch, mới có thể hát vang tiến mạnh trên con đường võ đạo!
"Rống!"
Từ trong cổ họng của Cung Phách phát ra một tiếng rít gào chấn nhiếp sơn lâm, trái tim trong cơ thể phát ra âm thanh thình thịch đầy hưng phấn, thúc đẩy huyết dịch quanh thân chảy xuôi cực nhanh, khí huyết nồng đậm phun trào, phát tán ra ngoài, hừng hực bốc lên, đã biến thành một con Trường Long màu máu, chiếm cứ vị trí trên đỉnh đầu Cung Phách.
Một luồng áp lực đáng sợ ép tới khiến người ta không thở nổi!
Khí Huyết Trường Long!
Từ nhiều năm trước, Cung Phách đã bước vào bậc thứ ba của Khí Huyết cảnh, cảnh giới Khí Huyết Trường Long, lúc này khi đối mặt với Phong Mạc sâu không lường được trước mắt, hắn trực tiếp vận dụng toàn lực, muốn nhìn xem đến tột cùng cái gọi là yêu ma này là như thế nào.
"Giết!"
Khí huyết bộc phát, dùng mắt thường cũng có thể thấy được xung quanh Cung Phách có một con Trường Long màu máu đang bay lượn. Hắn bạo rống một tiếng, bước ra một bước, Ô Kim chiến đao trong tay thẳng tiến không lùi, tựa như có thể chặt đứt nước sông thác đổ, với thanh thế kinh người chém giết về phíaPhong Mạc.
"Hắc hắc! Rất thú vị!" Phong Mạc cười hắc hắc, không hề kinh sợ, mà còn lấy làm mừng, bàn tay dài nhỏ bị che kín bởi lớp vảy đen như mực của lão vỗ về phía chiến đao đang chém tới kia.
"Đang! !"
Trong tiếng sắt thép thanh thúy vang lên, đao khí xuyên thấu thân thể, chặt ngang cắt đứt một gốc cây ở phía sau Phong Mạc, sóng khí cuồn cuộn nổi lên sắc bén như đao, cắt xuống mặt đất tạo nên từng vết rách thật sâu.
Và rõ ràng Phong Mạc đã dùng bàn tay cứng rắn chống đỡ Ô Kim chiến đao của Cung Phách, nhưng đòn công kích kia chỉ để lại một dấu vết rất nhạt trên tầng vảy phủ kín bàn tay lão.
Rất dễ dàng có thể nhận ra, thân thể yêu ma của Phong Mạc mạnh mẽ hơn thân thể cao thủ khổ luyện của Thiết Kim Cương không biết bao nhiêu cấp bậc!
"Bách Chiến Đao Pháp. Bách Chiến Vô Địch!" Cung Phách gầm lên.
Trường Long màu máu vờn quanh thân thể mặc giáp trụ màu vàng đậm của hắn, làm nổi bật lên cơ thể tựa như một pho tượng Chiến Thần kia, Ô Kim chiến đao trong tay cuồn cuộn khí thế, sát khí tung hoành, hàn quang lóe lên, phản chiếu ánh hào quang làm cả khu rừng sáng như ban ngày…
Một chiêu này tuyệt đối đã thể hiện hết thảy chiến lực của cao thủ đứng đầu Mặc Lâm phủ thành!
"Đang đang đang!"
Trong khi Cung Phách xuất đao cực nhanh thì Phong Mạc ra trảo cũng ảo diệu như quỷ mỵ. Chỉ thấy một đôi móng vuốt bao trùm đầy vảy đen đan xen vào nhau tạo thành trảo võng, liên tục va chạm cùng Ô Kim chiến đao.
Âm thanh kim loại dày đặc va chạm nối liền một mảnh.