Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 372 - Coi Như Vận Động Thúc Đẩy Tiêu Hóa Thức Ăn!!!




Nói một chút về cái tên Cung Phách này, âm Hán Việt của từ nó có hai cách đọc là ‘bá’ và ‘phách’. Nên tên của nhân vật này cũng có thể đọc là Cung Bá nha mọi người. Có điều t thấy Cung Phách hay hơn hà hà…

"Những yêu ma vừa rồi kia cũng không yêu ma chân chính? Mà chỉ là yêu phó?"

"Ban đầu những yêu phó kia vốn là Nhân tộc?"

Lời này của lão giả lưng còng lập tức khiến cho tất cả mọi người đều không thể kiềm chế kinh hãi trong lòng.

Hóa ra đám 'Yêu ma' vô cùng mạnh mẽ ở trong mắt người bình thường, vốn không phải là yêu ma chân chính, mà chỉ là yêu phó thôi!

Hơn nữa, lúc ban đầu đám yêu phó kia cũng là Nhân tộc, dường như bọn họ bị lão giả lưng còng tự xưng là Phong Mạc trước mắt này biến thành yêu phó, cho lão sử dụng.

Hàn quang lóe sáng trong mắt Cung Phách.

Dựa theo cách nói của lão giả lưng còng này, hẳn là lão không đặt bọn họ ở trong mắt, ngược lại còn bày ra tư thế của một vị chúa tể cao cao tại thượng, đang đối mặt với một đám sinh vật đẳng cấp thấp hơn bản thân mình.

Mà căn cứ theo lời nói của lão giả lưng còng Phong Mạc, lão chính là đầu sỏ gây nên tình trạng hỗn loạn trong vòng mấy năm nay gần đây tại Mặc Lâm phủ thành!

"Giết lão!" Sát ý trong mắt Cung Phách đã ngưng kết thành thực chất, không định để Phong Mạc rời đi.

Đối phương cũng nói rồi, tối nay lão không muốn ra tay chính vì ăn no, còn tuyên bố đã nhớ kỹ khí tức của bọn họ, sau này sẽ quay lại đến tìm bọn họ sau.

Một khi đã như vậy, cứ dứt khoát chém giết Phong Mạc tại chỗ, mới là lựa chọn chính xác nhất.

Bởi vậy không có chút dấu hiệu nào, Cung Phách đã ra tay!

Trong tiếng xé gió, Ô Kim chiến đao nơi tay Cung Phách trực tiếp xé rách không khí, đao khí ngưng tụ ngay trên lưỡi, có thể thoải mái chặt đứt cả sắt thép.

Một đao kinh diễm trực tiếp chém về phía cổ lão giả lưng còng Phong Mạc.

Dường như Phong Mạc hoàn toàn không phản ứng lại, bởi vậy một đao chặt đầu này lập tức chém lên cổ lão, nhưng tình huống một đao chặt đầu Phong Mạc lai không diễn ra như trong tưởng tượng.

"Cái gì?"

Cung Phách trợn tròn con mắt, một đao này của hắn mang theo uy lực có thể chặt đứt núi cao sông lớn, vậy mà lưỡi dao chỉ có thể làm phần cổ của Phong Mạc xuất hiện một lỗ hổng rất nhỏ, còn chưa sâu được một tấc, giống như thân thể Phong Mạc hoàn toàn không phải máu thịt vậy!

"Ai. . . thật sự là ta ăn rất no rồi, không hề muốn lãng phí đồ ăn mỹ vị như thế mà! Đồ ăn phải tươi mới ngon miệng được đó!"

Đôi mắt ảm đạm của Phong Mạc hơi xoay chuyển, lão nhìn chằm chằm vào Cung Phách trước mắt, thở một hơi thật dài, con ngươi bắt đầu trở nên sắc bén, dựng thẳng đứng lên tựa như con ngươi của dã thú, một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm lan tràn!

Xuy!

Cánh tay phải của Phong Mạc chợt động. Nhanh! Nhanh đến khó có thể tưởng tượng nổi!

Chỉ thấy cánh tay của Phong Mạc chẳng có lý do nào, bỗng nhiên kéo dài hơn nửa thước, năm ngón tay gầy guộc tựa như chủy thủ, chụp vào ngực Cung Phách.

"Xuy!"

Cung Phách cũng chẳng phải kẻ yếu, hắn lắc mình né tránh cực nhanh, thân pháp linh động, tựa như một mảnh lá cây lay động theo gió, không chịu chút lực nào, nhưng kể cả khi đã sử dụng thân pháp, ở trước ngực Cung Phách vẫn vang lên tiếng ma sát chói tai, còn có hoa lửa văng tung tóe!

Tiếp đó, tuy Cung Phách đã rời đi được một trượng nhưng sắc mặt lại khó coi vô cùng, bởi vì ở phía trên phần ngực của bộ chiến giáp màu vàng lợt Cung Phách đang mặc, đã có thêm năm vết trảo thật sâu.

Móng tay của Phong Mạc kia còn sắc bén hơn thần binh lợi khí, ngay cả chiến giáp của Cung Phách cũng có thể xé rách được, không cần nghĩ cũng biết nếu thân thể máu thịt bị lão trảo một cái như vậy, tuyệt đối sẽ bị xé rách đứt lìa tại chỗ!

"Miệng vết thương của lão. . . Biến mất rồi?"

Càng khiến người ta khiếp sợ chính là tình huống diễn ra tại miệng vết thương vừa bị chém ra trên cổ Phong Mạc. Chỉ thấy, huyết dịch còn chưa kịp nhỏ giọt ra bên ngoài, thì từ trên cổ đã có một tầng sương khói màu đỏ sậm bay ra, sau đó chỉ trong một nhịp hô hấp, miệng vết thương nọ đã biến mất không thấy!

"Lão. . . Lão không phải Nhân tộc! Lão là. . . Yêu ma chân chính!"

"Yêu ma chân chính trong truyền thuyết là thân thể bất tử, là giết không chết? Chuyện này.. . Là thật sao?"

Đám binh sĩ Mặc Lâm quân thấy một màn như vậy, đều sợ đến mức da đầu run lên.

Phong Mạc này mới là da đồng xương sắt chân chính.

Kể cả cao thủ như Cung Phách toàn lực bổ ra một đao, cũng chỉ có thể tạo nên một phần miệng vết thương mờ nhạt trên cổ lão.

Mà không chỉ như thế, chỉ trong vòng một lần hô hấp, miệng vết thương kia còn có thể khép lại như lúc ban đầu.

Đây là trình độ mà võ giả có tu luyện như thế nào cũng không thể đạt tới!

Lúc trước những yêu ma kia, chính xác hơn là những yêu phó kia, tuy chúng cũng da đồng xương sắt, sinh mệnh lực dũng mãnh, nhưng vẫn như cũ có thể giết chết được.

Có điều Phong Mạc trước mắt, lại là tồn tại hoàn toàn khác biệt!

"Được rồi, coi như sau khi ăn xong hoạt động một chút, thúc đẩy tiêu hóa vậy!"

*