Lão giả lưng còng vừa nói ra lời này, cả Tô Trường Không lẫn hai người Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng đều chấn động cả người, trong mắt hiện lên vẻ không sao tin nổi.
Bởi vì, từ gần mười năm về trước, bang chủ Tư Không Dũng chân chính của Cự Kình bang đã chết, và ở thời điểm Tư Không Dũng chết đi, hắn vẫn đang độ tráng niên, thanh danh đạt tới đỉnh điểm. Bỗng dưng một ngày nào đó, Tư Không Dũng lặng lẽ đi ra ngoài, rời khỏi Cự Kình bang, tới khi hắn quay về, đã mang thương tích nặng đến mức dược thạch nan y, thậm chí còn không kịp để lại lời trăn trối đã bỏ mạng.
Để tránh chuyện này gây nên náo động, Tư Không gia tộc đã che giấu cái chết của Tư Không Dũng, chỉ công bố ra bên ngoài rằng hắn đang bế quan. Mãi cho đến khi Tô Trường Không đến, ngụy trang thành Tư Không Dũng bình định hỗn loạn trong Cự Kình bang, ‘hắn’ mới một lần nữa xuất hiện ở bên ngoài.
Từ gần mười năm về trước, Tư Không gia tộc vẫn một mực âm thầm điều tra hung thủ giết chết Tư Không Dũng, có điều không thu hoạch được gì. Nhưng không cần nghĩ cũng biết, hung thủ có thể giết được Tư Không Dũng tất nhiên phải là cường giả vô cùng đáng sợ!
Làm cho người ta trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, tại đêm hôm nay, hung thủ giết người đã lộ diện!
Không còn nghi ngờ gì nữa, lão giả lưng còng trước mắt vừa nhìn thấy Tô Trường Không đã khiếp sợ, còn thốt lên nghi vấn vì sao hắn không chết, đương nhiên là bởi vì lão đã coi hắn trở thành Tư Không Dũng vốn nên chết đi kia!
"Chính là lão. . . Chính là lão đã giết phụ thân?" Tư Không Chiến, Tư Không Hoàng nghiến răng đến khanh khách rung động, cừu hận trong mắt khó có thể che giấu được, kinh sợ nảy ra.
Tư Không Dũng vốn đỉnh thiên lập địa (đội trời đạp đất) ở trong mắt bọn họ, lại gặp ách nan (tai nạn, khó khăn), cuối cùng còn chết thảm ở trước mặt bọn họ, khiến cho tới tận bây giờ, hai người huynh muội vẫn thường xuyên bừng tỉnh từ trong mộng, mơ thấy dáng vẻ phụ thân của mình lúc chết đi.
Tô Trường Không hướng ánh mắt ra hiệu cho Tư Không Chiến và Tư Không Hoàng bình tĩnh lại, hơn phân nửa lão giả lưng còng trước mắt này chính là hung thủ đã đánh chết Tư Không Dũng nhưng đối phương lại sâu không lường được.
Thậm chí hắn còn nghi ngờ lão vốn không phải là nhân loại, bởi vì vừa nãy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, lão đã bày ra thủ đoạn khiến người ta sợ hãi thở than.
Đó là chưa kể tới những cao thủ mạnh mẽ như Tô Trường Không, Cung Phách đều cảm nhận được một luồng khí tức cực độ nguy hiểm, cực độ hãi hùng từ trên người lão giả lưng còng nọ.
Tình huống này có nghĩa gì? Lão giả lưng còng kia tuyệt đối là cường địch đáng sợ có thể uy hiếp đến bọn họ!
"Không đúng. . . Tuy tướng mạo giống nhau, nhưng cường độ khí huyết cùng với khí tức của ngươi hoàn toàn khác hắn, chẳng lẽ là huynh đệ sinh đôi của hắn sao? Ta đã nói mà, thương thế như vậy không ai có thể sống sót được!" Rất nhanh, lão giả lưng còng lại lắc đầu, khóe miệng cong lên một chút, cực kỳ khẳng định nói.
Lúc trước, lão giả lưng còng từng giao thủ cùng Tư Không Dũng. Thực lực của Tư Không Dũng rất mạnh, có thể xếp vào mấy vị trí đứng đầu ở Mặc Lâm phủ thành, hơn nữa còn có thể đào thoát dưới tay của lão, đã để lại ấn tượng tương đối khắc sâu trong đầu lão giả lưng còng. Nhưng lúc ấy Tư Không Dũng bị thương rất nặng, căn bản không thể sống sót được.
Lão giả lưng còng này cực kỳ quỷ dị, có thể nhìn thấu cường độ khí huyết của người khác, sau một hồi cẩn thận quan sát, lão đã phán đoán ra Tô Trường Không vốn không phải là 'Tư Không Dũng', ngược lại, lão cho rằng hắn hẳn là huynh đệ sinh đôi có tướng mạo tương tự với đối phương.
Tô Trường Không không trả lời, đương nhiên là ngoại trừ Tư Không huynh muội, những người còn lại đều nghe không hiểu ý tứ trong đó, chỉ cảm thấy như lọt vào trong sương mù .
"Được rồi, thực sự là hôm nay ta đã ăn no lắm rồi, rời khỏi nơi này trước đã, chờ đến thời điểm ta cần, sẽ tới tìm đám các ngươi! Ta đã nhớ kỹ khí tức của các ngươi rồi!" Lão giả lưng còng lắc đầu, không muốn tiếp tục rối rắm về mối quan hệ giữa người trước mắt và Tư Không Dũng nữa.
Chung quy lại dù hắn có là ai chăng nữa, cũng chỉ là đồ ăn cho lão lột xác mà thôi!
Nói xong, lão giả lưng còng đã muốn rời khỏi, nhưng Cung Phách lại nổi giận quát lên một tiếng: "Rốt cuộc ngươi là ai? Những yêu ma kia đều do ngươi sai khiến ư?"
Từ nhiều năm về trước, trong khu vực Mặc Lâm phủ thành thường xuyên có sinh vật nghi ngờ là yêu ma xuất hiện, gây hại làm loạn khắp nơi, mà lão giả lưng còng trước mắt này đã xuất hiện tại nơi đây, bản thân còn không giống người bình thường, hiển nhiên không thoát được liên quan tới đám yêu ma khác…
Cung Phách đâu dễ dàng cho lão rời đi như vậy?
Lão giả lưng còng nghe vậy, bật cười hắc hắc: "Ta sao? Ta tên là Phong Mạc, về phần đám yêu ma mà ngươi nói kia. . . Bọn họ cũng không phải là yêu ma, chỉ là yêu phó (người hầu của yêu ma) đê tiện, chịu trách nhiệm phụng dưỡng ta mà thôi! Trước kia bọn họ cũng giống các ngươi, là trùng tử ti tiện, là đồ ăn của ta!"