Chỉ chốc lát sau, các loại đồ ăn toàn thịt như chân giò heo, thịt bò, thịt vịt vân vân… đủ sắc hương vị đã được bưng lên và Tô Trường Không lại tiếp tục sự nghiệp ăn cơm vĩ đại của mình.
Hắn ăn không quá nhanh, mà vừa ăn vừa xuyên qua cửa sổ lầu hai thưởng thức cảnh đêm tại con đường bên dưới.
Cuộc sống như vậy cũng không tồi!
"Đặc điểm lớn nhất của Cự Kình công chính là phải ăn nhiều! Nếu mỗi ngày đều có thể ăn no như thế, sau đó chuyển hóa hết những loại đồ ăn này thành năng lượng, cơ thể của ta hoàn toàn có thể nhanh chóng trưởng thành, Cự Kình công của ta cũng đột nhiên tăng mạnh!"
Tô Trường Không cảm nhận những loại đồ ăn trong bụng mình đang được tiêu hóa rất nhanh, sau đó chuyển hóa thành từng luồng năng lượng để toàn thân hấp thu. Hắn nắm chặt bàn tay, âm thầm nói.
Ở bên trong Cự Kình bang, hắn ăn không đủ no vậy mà Cự Kình công vẫn tiến bộ rất nhanh, hiện giờ có thể ăn no, Tô Trường Không tin tưởng nó sẽ còn tiến bộ nhanh hơn nữa!
Cứ như vậy, hắn vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đêm, trong lúc không chú ý tới, thời gian đang nhanh chóng trôi qua.
Một canh giờ sau, sắc trời hoàn toàn ảm đạm xuống. Thời tiết đêm nay vẫn rét lạnh như cũ, trăng sáng sao thưa, những người đi lại trên con đường phồn hoa cũng dần dần trở nên vắng vẻ.
"Lại ăn thêm hai cân thịt bò nữa rồi đi tìm nhà khách điếm nào đó nghỉ ngơi một chút thôi." Lúc này, Tô Trường Không đã ăn no chừng bảy tám phần, hắn âm thầm nói một câu rồi nhanh chóng uống một ngụm trà.
"Ong ong!"
Đột nhiên, ngay lúc ấy, bên tai Tô Trường Không nghe được tiếng vỗ cánh của con muỗi, hắn nhìn ra vị trí cửa sổ, chỉ thấy có một con trùng tử (côn trùng, sâu bọ) với vẻ ngoài mỹ lệ đẹp đẽ đang bay bên ngoài. Thứ này có chút giống ruồi bọ nhưng cũng có điểm giống một con ong mật.
Tựa như trùng tử kia đã chú ý tới tầm mắt của Tô Trường Không, nó lập tức sợ hãi vỗ vỗ cánh và biến mất ở bên ngoài cửa sổ
"Đây là loại trùng tử gì nhỉ?" Tô Trường Không thoáng nghi hoặc một chút.
Cùng lúc này, từ bên ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa ‘đông đông đông’.
"Vào đi." Tô Trường Không thu hồi ánh mắt, hắn biết là tiểu nhị đã mang món ăn mới đến rồi, lập tức mở miệng nói
"Chi nha!"
Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, một nam tử mặc áo vải bưng bàn gỗ, đi vào trong phòng.
“Hả? Sao lại không phải tiểu nhị vừa rồi?"
Tô Trường Không tùy ý liếc mắt nhìn một cái, nhưng lại kinh ngạc phát hiện dù là hình thể hay là cách ăn mặc, thì nam tử áo vải này đều hoàn toàn khác tiểu nhị hồi nãy.
Nam tử áo xám kia mang theo vẻ mặt bình thản đi về phía Tô Trường Không, thoạt nhìn người này giống hệt một tiểu nhị mang đồ ăn tới, nhưng theo từng bước chân của đối phương, cảm giác báo động trong lòng Tô Trường Không lại dâng lên càng ngày càng mãnh liệt!
Tựa như nam tử áo xám này cũng phát hiện ra Tô Trường Không đang cảnh giác nhìn mình, kẻ này chợt nhếch miệng cười, khẽ nói: "Tìm được ngươi rồi!"
"Không tốt!"
Con ngươi của Tô Trường Không hơi hơi co rút lại, hắn ý thức được rằng kẻ vừa xuất hiện này là địch mà không phải bạn, tay trái đã bắt được Trảm Thiết đao vốn đặt ở bên cạnh bàn.
"Oanh!"
Giây tiếp theo, nam tử áo xám đang nhẹ nhàng tiến lên từng bước một kia lại đột nhiên đi nhanh hơn, thân thể nhào về phía trước, để lại một luồng tàn ảnh màu xám tại chỗ, mau lẹ tựa như linh hồn xuất khiếu, chưởng phải đột nhiên đánh về phía Tô Trường Không!
Bàn tay chưa đến nhưng một luồng kình phong lạnh lẽo đã ập thẳng vào mặt, sinh ra một loại khí áp nặng nề.
Nếu là võ giả bình thường, đối mặt với một chưởng như vậy, đừng nói là chống cự, ngay cả hô hấp cũng khó khăn!
Còn Tô Trường Không, tuy rằng hắn khá kinh ngạc nhưng ngay từ khi nam tử áo xám xa lạ này xuất hiện ở cửa, hắn đã sinh lòng cảnh giác.
Bởi vậy mặc dù giờ phút này, hắn có kinh hoảng nhưng không hề rối loạn, nhanh chóng ngưng tụ kình lực, năm ngón tay bên phải lập tức nắm chặt thành quyền, ngang nhiên xuất ra một kích, nghênh đón trọng quyền đến từ nam tử áo xám này.
"Bành!" Quyền chưởng chạm vào nhau, một âm thanh va chạm nặng nề nổ tung ra.
Không khí chấn động, sàn nhà cứng rắn cũng xuất hiện vết nứt. Tửu lâu vốn vững chãi cũng run lên nhè nhẹ.
Bởi vì một tiếng nổ vang trên lầu hai khiến cho cả tửu lâu vốn đang náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh trong nháy mắt. Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.
"Hả?” Sắc mặt Tô Trường Không đại biến.
Một chưởng của nam tử áo xám này vô cùng nặng nề, hoàn toàn không giống loại lực lượng có thể bộc phát ra từ thân thể máu thịt bình thường.
Và dù khí huyết toàn thân Tô Trường Không đã lột xác được một lần, tố chất thân thể cũng vượt qua Đoán Thể đại thành nhưng khi đối mặt với lực lượng cực lớn truyền tới từ nắm tay của nam tử áo xám kia, hắn cũng không thể khống chế thân mình, lập tức bị ném về phía sau!