Giờ phút này, sau khi đánh chết Lý Liệt, Tô Trường Không đã đi thẳng tới Mặc Lâm phủ thành trước, chờ đến khi Mạnh Tang nhận được tin tức và bắt đầu làm ra phản ứng, hắn đã sớm chạy mất tăm mất tích từ lâu rồi.
Tô Trường Không thay đổi một bộ y phục màu xám nhạt, lại dùng Quy Tức Súc Cốt cải biến khung xương, khiến chiều cao toàn thân lùn đi nửa thước. Tới bây giờ, dù là người quen biết đứng ở trước mặt hắn cũng không nhất định có thể nhận ra!
Tô Trường Không quyết định tới Mặc Lâm phủ thành nghỉ ngơi một đoạn thời gian trước. Mặc Lâm phủ thành này có trên trăm vạn dân cư thường trú, rất thích hợp để trà trộn vào đó, ẩn giấu thân phận. Dù Mạnh Tang có phẫn nộ hơn nữa thì Tô Trường Không vẫn tin tưởng rằng đối phương không thể tìm được mình!
"Đáng tiếc ... Điều kiện trong Cự Kình bang tốt như vậy… Lại nói, ta cứ nhẫn nhịn mãi, cuối cùng vẫn tới lúc không thể chịu được!" Tô Trường Không không khỏi thở dài.
Hắn ở trong Cự Kình bang có đan để luyện, còn có thể dùng đan dược miễn phí, loại công việc tốt như thế không dễ gì xuất hiện thường xuyên đâu. Nhưng đối mặt với Mạnh Tang bên kia bức bách, thủ hạ dưới tay đối phương còn thẳng thừng tuyên bố rằng, nếu hắn không chịu nghe lời sẽ có chung một cái kết cục y chang Cung Chính… Thử hỏi hắn làm sao mà nhịn được?
Suy cho cùng, Tô Trường Không vẫn là tuổi trẻ quá xốc nổi, không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Hắn đã lựa chọn lật mặt và rời đi.
Dù sao, hắn luyện võ vì làm mạnh mẽ chính mình, vì theo đuổi cảnh giới trường sinh bất tử, mà không phải để chịu uất ức, để bị khinh bỉ, bị người uy hiếp, và chèn ép.
"Nhưng làm vậy cũng tốt. Cự Kình bang này đã chia làm hai phái hệ, sớm hay muộn cũng sẽ bùng nổ chiến tranh, ta sớm rời khỏi nơi đó sẽ an toàn hơn." Tô Trường Không chỉ có thể tự an ủi chính mình như vậy.
Về phần kế hoạch sau này, trước mắt Tô Trường Không chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là phải ăn thật no nê!
"Đói muốn chết! Từ khi tu luyện Cự Kình công tới nay, mỗi ngày đều ăn không đủ no, mỗi ngày đều phải chịu đói! Cuối cùng ta cũng được ăn uống thả cửa rồi!" Tô Trường Không sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, có chút hưng phấn nghĩ thầm.
Lại nói, từ sau khi Tô Trường Không ngộ được Cự Kình công từ Cự Kình Thần Ý đồ, lại tu luyện thành công, khiến cho sức tiêu hóa của hắn tăng mạnh. Cũng vì vậy, hắn mới có thể luyện hóa được gấp đôi lượng đan dược so với trước kia, sau đó chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã khiến Quy Tức Công đột phá.
Khuyết điểm duy nhất chính là sức ăn của Tô Trường Không tăng lên nhưng lại sợ nếu hắn đột ngột tăng lượng đồ ăn lên quá nhiều sẽ bị người nhìn ra manh mối, biết được hắn đã luyện thành Cự Kình công… Cuối cùng, những ngày tháng sau này, hắn luôn phải chịu đói.
Hiện giờ Tô Trường Không đã rời khỏi Cự Kình bang, cho nên chuyện thứ nhất mà hắn muốn làm chính là tìm tới một nhà tửu lâu nào đó bên trong Mặc Lâm phủ thành ăn một bữa thật no!
Lại nói, đã hơn nửa năm rồi Tô Trường Không chưa quay về Mặc Lâm phủ thành.
Một lúc lâu sau, Tô Trường Không mặc trên người một bộ y phục màu xám nhạt, không hề bắt mắt, xuất hiện ở trên con đường.
Vào đêm khuya, bầu trời tối đen nhưng lúc này, cuộc sống về đêm bên trong Mặc Lâm phủ thành lại vừa mới bắt đầu, cửa hàng, phòng ốc hai bên đường đều treo cao đèn lồng, hoa đăng, nơi nơi đều là đèn đuốc sáng trưng.
Mặc Lâm phủ thành vốn là thành thị phồn hoa nhất một phủ, sự náo nhiệt của nó hơn xa những địa phương nhỏ bình thường khác.
Đoạn thời gian vừa rồi khi Tô Trường Không ở lại trong Cự Kình bang, bầu không khí nơi đó đều vô cùng im lặng, nghiêm túc, đầy áp lực chứ không hề náo nhiệt như nơi này. Cuối cùng hắn cũng quay về đây, tâm trạng không khỏi thả lỏng hơn một chút.
Bên trong một phòng bao xa hoa dành cho khách quý bên trong một nhà tửu lâu tên là ‘Hoan Thanh’, Tô Trường Không vừa nhìn thấy một bàn đầy thức ăn phong phú, đã không nhịn được nuốt nuốt mấy ngụm nước miếng rồi không nói không rằng bắt đầu quá trình càn quét!
"Còn điều gì hạnh phúc hơn khi đói bụng lại được ăn một bữa no chứ?" Tô Trường Không thở dài một tiếng: "Tiểu nhị! Lại đến một bàn nữa, cho nhiều thịt một chút nhé!"
Không bao lâu sau, một bàn thức ăn đã bị Tô Trường Không ăn sạch sẽ, hắn lập tức phân phó điếm tiểu nhị tiếp tục lên món ăn.
"Khách nhân này... Khẩu vị thật là lớn nha! Đây đã là bàn thứ ba rồi!" Điếm tiểu nhị âm thầm chặc lưỡi.
Vị khách nhân này ăn uống nhiều thật! Một người lại có thể xử lý xong lượng đồ ăn tương đương với khẩu phần của mấy người, thậm chí là mười người!
"Vâng! Mời khách quan chờ cho một chút!"
Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng điếm tiểu nhị vẫn rất cung kính xác nhận, rồi rời đi báo lại.
Bọn họ mở tửu lâu cho nên đã gặp không ít vị Dạ Dày Vương kiểu này, Tô Trường Không chỉ là một vị khá nổi bật bên trong những người đó mà thôi. Chỉ cần Tô Trường Không trả tiền sòng phẳng, bọn họ cũng chẳng cần quan tâm hắn ăn được bao nhiêu.