Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 253 - Bởi Vì Ta Là Ác Quỷ! Có Thể Ngàn Dặm Truy Hồn




Phía sau lưng Tô Trường Không đập thẳng lên vách tường. Va chạm này trực tiếp khiến vách tường sụp xuống, còn cả người hắn bị ném tung khỏi lầu hai.

Hắn điều chỉnh góc độ ngay trên không trung, khiến thân thể nhẹ nhàng rơi xuống con đường bên dưới, hai chân đạp lên mặt đất tạo thành vết lõm, lúc này mới ngừng được quá trình liên tục lùi lại kia.

"A!"

Những người đang đi lại trên đường chợt nghe thấy động tĩnh thật lớn phát ra từ lầu hai tửu lâu. Ngay sau đó, một người còn sống sờ sờ từ lầu hai bắn xuống, trực tiếp đứng thẳng trên con đường bên dưới, ai nấy đều không khỏi phát ra tiếng kêu đầy sợ hãi. Rất nhiều người đều bắt đầu sinh ra phản ứng rồi theo bản năng lui về bốn phía, xung quanh là một mảnh hỗn loạn.

"Cao thủ... Hơn Lưu Bách Nhận và Lý Liệt không chỉ một bậc! Không... Hoàn toàn không phải là cao thủ cùng một cấp bậc với bọn họ!" Trong lòng Tô Trường Không cũng vô cùng kinh hãi.

Dù hắn chật vật như vậy, có một phần nguyên nhân là bị đánh lén nhưng rất rõ ràng, cả về tốc độ và lực lượng, nam tử áo xám kia đều áp đảo hắn. Từ đó, đối phương mới có thể dùng một chưởng áp chế hắn, còn đánh cho hắn phải rơi từ lầu hai xuống con đường bên dưới này!

Tình huống này cho thấy nam tử áo xám kia đã luyện huyết rất nhiều lần, hơn xa Tô Trường Không, mới có thể làm được như thế.

Hô!

Vô thanh vô tức, ngay chỗ nứt ra trên vách tường lầu hai bị sụp xuống, một bóng người màu xám tựa như một con dơi màu xám, nhẹ nhàng nhảy xuống, dừng ở trên con đường nhưng không làm dấy lên một chút bụi bặm nào.

Tới lúc này, Tô Trường Không mới thấy rõ tướng mạo của nam tử áo xám ấy, diện mạo của kẻ này vô cùng xấu, một mắt to một mắt bé, tuổi hơn bốn mươi, ánh mắt tối tăm, thoạt nhìn đúng là hạng người sẽ khiến những người khác tránh xa.

Sắc mặt Tô Trường Không âm trầm: "Các hạ có ý gì? Vì sao lại vô cớ đánh lén ta?"

Kỳ thực trong lòng hắn đã mơ hồ có chút suy đoán rồi, nhưng không dám khẳng định. Thêm nữa, đối phương tìm ra hắn bằng cách nào chứ?

Nam tử áo xám nhìn chằm chằm, đánh giá hắn một hồi, lại bật cười hắc hắc: "Khó trách Lý Liệt lại chết trong tay ngươi, có thể tiếp được một chưởng của ta, đúng là không tầm thường!"

Quả nhiên, trong miệng nam tử áo xám này đã nhắc tới Lý Liệt, không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ này đúng là người của Cự Kình bang, hơn nữa còn thuộc phái hệ Mạnh Tang.

Về phần vì sao đối phương lại xuất hiện ở nơi này, đương nhiên là tới đuổi giết hắn.

Nhưng Tô Trường Không có chút không sao hiểu nổi.

Rõ ràng sau khi hắn đánh chết Lý Liệt, hắn đã biến hóa dung mạo, còn đi thẳng một đường tiến vào Mặc Lâm phủ thành vô cùng đông đúc dân cư này. Theo lý, dù Mạnh Tang có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không thể biết được vị trí của hắn.

Nhưng vừa qua được hai ba canh giờ, thủ hạ của Mạnh Tang đã tìm tới tận cửa? Hơn nữa, người này chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra hắn sau khi cải biến khung xương, thay đổi dung mạo rồi?

Chuyện này khiến Tô Trường Không không nhịn được lộ ra sắc mặt âm trầm: "Ngươi tìm được ta như thế nào?"

Khóe miệng nam tử áo xám hơi cong lên một chút, lộ ra dáng vẻ mèo vờn chuột nói: "Bởi vì ta là ác quỷ! Có thể ngàn dặm truy hồn, không phải rất bình thường sao?"

Đương nhiên Tô Trường Không sẽ không tin loại chuyện ma quỷ này. Nhưng hiện giờ lại không phải lúc cần làm rõ xem nam tử áo xám này tìm được hắn như thế nào, quan trọng nhất là phải làm thế nào để đối phó với địch nhân trước mắt!

"Có người giang hồ báo thù? Tránh xa một chút đi!"

"Thanh niên kia vừa ngã xuống từ lầu hai lại không thương tổn dù chỉ một sợi tóc?"

Nơi này xảy ra động tĩnh thật lớn, đã hấp dẫn cả đám người qua đường xung quanh. Những người qua đường này đều tránh đi thật xa, đứng bên ngoài quan sát. Thậm chí trong phòng ốc, tửu lâu hai bên, đều có người ló đầu ra từ cửa sổ ra nghe ngóng.

Ở niên đại này, chuyện võ giả báo thù xảy ra quá thường xuyên, khiến đám người qua đường này nhìn mãi thành quen.

Có thể nói, chuyện ân oán giang hồ này chẳng phải tin tức gì quá quan trọng. Nếu gặp được loại chuyện này, cách xử lý tốt nhất chính là vây xem từ rất xa, hoặc đi báo quan. Về phần nhúng tay, đi ngăn cản? Việc đó chỉ dành cho những người chê mạng mình quá dài mà thôi!

Tất cả mọi người đều là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn (bàng quan đứng ngoài nhìn xem, không hề có suy nghĩ muốn đi lên giúp đỡ).

Ánh mắt Tô Trường Không quét qua chung quanh quan sát, lòng đầy cảnh giác, không biết ngoại trừ nam tử áo xám này, còn có những người khác vẫn rình rập bên cạnh, chuẩn bị đánh lén hắn hay không?

"Tiểu tử, đừng nhìn nữa, chỉ có một mình ta tới đây thôi. Mạnh Tang mời ta ra tay, đã coi như cực kỳ coi trọng ngươi rồi đó. Nhớ kỹ, ta tên là Thích Thành Hồng!" Nam tử áo xám kia cười nhạo một tiếng, lại có chút cao ngạo tự báo tên tuổi của mình.

"Thích Thành Hồng? Người được xưng là Quỷ Biên Bức Thích Thành Hồng?"