Vẻ mặt Tô Trường Không vẫn như bình thường. Căn cứ vào một màn đã nhìn thấy tối hôm qua kia, gần như hắn có thể khẳng định chắc chắn rằng, đám người mặc hắc y nọ chính là người của phó bang chủ Mạnh Tang.
Cơm nước xong, Tô Trường Không tới Luyện Đan phòng bên trong Dược lư trước, bắt đầu luyện đan. Hắn phát hiện, quả nhiên hôm nay Lưu Canh không đến, tối hôm qua hắn đã đánh ngất Lưu Canh sau khi đối phương giao tiếp cùng người mặc hắc y, phỏng chừng hiện giờ Lưu Canh đang bị điều tra rồi.
"Ta chỉ cần làm mọi chuyện như bình thường, sẽ không ai biết được ta đã động thủ." Tô Trường Không vừa luyện đan, vừa nghĩ thầm.
Tối hôm qua hỗn loạn như thế, Tô Trường Không lại thay đổi khung xương, dùng Quy Tức Nặc Tức, đánh ngất Lưu Canh cướp đi quyển trục kia sau đó lại nhanh chóng quay về trạch viện. Nếu đã làm kín kẽ như vậy mà vẫn có người khẳng định là hắn làm thì… chỉ có là đoán mệnh!
Chỉ cần bản thân hắn không tự lòi đuôi là được rồi.
Ban đêm đã đến, trong một tòa đại điện, Lưu Canh đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh nhỏ giọt chảy xuống trán. Còn Mạnh Tang đang lộ vẻ mặt trầm như nước, ngồi trên chiếc ghế đằng trước hắn, biểu cảm trên gương mặt u ám tới mức khó có thể che giấu nổi.
"Tối hôm qua ngươi bị người đánh ngất? Thứ kia cũng bị người đánh ngất ngươi cầm đi rồi? Ngươi còn vừa vặn nằm ở hiện trường nên bị đám đệ tử bắt đi?"
Trong giọng nói của Mạnh Tang không chứa chút cảm tình nào, khiến cho Lưu Canh càng thêm lạnh run, toàn thân như rơi vào hầm băng.
"Ta... Ta không biết nữa. Ta vừa tiếp nhận thứ kia, chuẩn bị rời khỏi nơi đó quay về, cẩn thận giấu đi nhưng vừa chuẩn bị rời đi đã bị người ta đánh ngất từ phía sau... Chắc chắn rằng người đánh ngất ta đã theo dõi Lý phó đường chủ suốt cả đoạn đường mới đến được nơi ấy. Ngay cả bậc cao thủ như Lý phó đường chủ cũng không phát hiện ra mình bị theo dõi thì... Ta... Ta..." Lưu Canh cắn răng, sắc mặt tái nhợt nói.
Mạnh Tang vẫn ngồi yên trên ghế không nói chuyện, mặt hắn không chút thay đổi, bắt đầu rơi vào trầm tư: "Cao thủ có thể theo dõi Lý Liệt mà không bị hắn phát hiện, cũng chỉ có mấy người ở trong Cự Kình bang kia thôi. Người này chỉ đánh ngất Lưu Canh cướp đi thứ kia... Mà không phải giành bắt được cả người cả tang vật tại chỗ, có lẽ vì không muốn đắc tội ta."
Ở trong Cự Kình bang, gần như tất cả mọi người đều biết chuyện tranh chấp giữa phái hệ Mạnh Tang và phái hệ bang chủ, và phần lớn đám cao tầng Cự Kình bang đều đang quan sát, sợ sẽ chọn nhầm người.
Bởi vậy Mạnh Tang mới suy đoán, nhiều khả năng rằng người đánh ngất Lưu Canh tối hôm qua chính là một vị đường chủ vẫn giữ thế trung lập nào đó.
Đối phương phát hiện ra Lưu Canh là người của hắn, nếu bắt cả người cả tang vật tại chỗ, tuyệt đối sẽ hoàn toàn đắc tội Mạnh Tang, lòng có cố kỵ, mới chỉ cầm đi thứ kia, mà không trực tiếp bắt quả tang tại trận, sợ chọc phải Mạnh Tang sẽ không dễ xuống đài.
"Quên đi... Về cơ bản, chuyện tối hộm qua đã thành công rồi. Với ta, thứ kia cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi."
Kỳ thực, mục đích trong chuyện Mạnh Tang sai người đốt Tuyên Vũ các lại không phải là trộm thứ gì. Hắn làm như vậy hoàn toàn là thử xem Tư Không Dũng có bế quan thật hay không và nương theo chuyện này để đả kích danh dự của phái hệ bang chủ.
Lại nói, trong bang đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà cho tới bây giờ, bang chủ Tư Không Dũng vẫn không có dấu hiệu xuất quan trụ trì đại cục, điều này khiến trong lòng Mạnh Tang mơ hồ có một chút suy đoán…
Nghĩ đến đây, hàng chân mày trên mặt Mạnh Tang dần dần giãn ra, hắn lạnh lùng nhìn về phía Lưu Canh đang quỳ trên mặt đất: "Được rồi, trở về đi, về sau làm việc cẩn thận chút, nhìn chằm chằm thiếu niên họ Tô kia cho ta, nếu có bất cứ điều bất thường gì lập tức báo lại cho ta!"
"Vâng." Lưu Canh nghe nói lời ấy, lập tức dài thở dài nhẹ nhõm một hơi, liên tục gật đầu. Hắn biết mình đã bảo vệ được cái mạng nhỏ rồi!
Kỳ thực, Mạnh Tang bỏ qua cho Lưu Canh đơn giản như vậy cũng có lý do của nó cả. Tối hôm qua vừa phát sinh chuyện ồn ào như vậy, mà ngay hôm nay Mạnh Tang lại để cho Lưu Canh biến mất trên đời, khó tránh khỏi sẽ bị người ta liên tưởng.
Lại nói, nếu đúng là một nhân vật cấp đường chủ nào đó âm thầm ra tay, thì với năng lực của Lưu Canh quả thật không có bất cứ cơ hội nào để chống cự. Trong chuyện này, đối phương đã không làm quá tuyệt tình, không bắt cả người cả tang vật tại chỗ, có nghĩa là đối phương cũng không dám quá mức đắc tội với hắn.
"Hiện giờ, chỉ còn hai đường chủ ở lại trong bang… Vậy người ra tay tối hôm qua là Lôi Kiệt hay là Triệu Thiên Hỏa?"
Mạnh Tang lại bắt đầu trầm tư, gần như hắn đã nhận định người ra tay tối hôm qua chính là một vị đường chủ nào đó trong Cự Kình bang rồi, và không hề liên tưởng đến một thiếu niên khác!