Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 230 - Nơi Ẩn Giấu Không Ngờ Nổi! Thứ Này Lại Là Một Bức Họa????




Chuyện Tuyên Vũ các bị đốt đã gây nên một lần chấn động to lớn bên trong Cự Kình bang. Từ trên là đám cao tầng, xuống dưới là nhóm đệ tử, tạp dịch, ai nấy đều tự có suy đoán của riêng mình, nhưng không một người nào dám nói lung tung…

Đến đây, một hồi phong ba xem như đã dần dần ổn định lại.

Và vào buổi sáng của hai ngày sau, Tô Trường Không cũng phát hiện ra Lưu Canh lại đi vào Luyện Đan phòng công tác theo lẽ thường.

"Sao hai ngày trước ngươi không tới?" Vì thế Tô Trường Không lập tức giả vờ nghi hoặc dò hỏi.

Lưu Canh cười khổ một tiếng nói: "Cũng tại chuyện vừa xảy ra vào hai ngày trước đó. Đúng buổi tối hôm ấy ta ra ngoài hóng gió kết quả bị kẻ xấu đánh ngất, còn bị đám người của phó bang chủ mang đi tự mình tra hỏi. Tới hôm nay mới được coi là xong việc, ta cũng sắp bị dọa đến chết rồi."

Nghe vậy, Tô Trường Không lộ ra vẻ mặt thương hại an ủi nói: "Thôi coi như ngươi gặp đại nạn không chết tất được hạnh phúc đến cuối đời."

"Ai... Đừng nói nữa, Tô đại sư, chúng ta tiếp tục luyện đan đi, gần đây trong bang đang cần một đám Kim Sang đan." Hiển nhiên Lưu Canh cũng không muốn nói nhiều về chuyện này, hắn lập tức chuyển đề tài.

Tô Trường Không quan sát phản ứng của Lưu Canh, hắn biết Lưu Canh không hề phát hiện ra người hôm ấy đánh ngất đối phương chính là hắn, người đang đứng sờ sờ trước mặt đối phương!

Cứ như vậy, hai người tiếp tục luyện đan.

Động tĩnh bên trong Cự Kình bang cũng dần dần bình tĩnh xuống nhưng tất cả mọi người đều biết, bên trong Cự Kình bang lại sắp bắt đầu một trận tranh đấu gay gắt rồi!

Nhưng tất cả những chuyện này chẳng liên quan tới Tô Trường Không.

Trong chớp mắt, đã năm ngày trôi qua kể từ đêm Tuyên Vũ các bị đốt.

Tối hôm ấy, Tô Trường Không đang thong thả bước đi trong trạch viện, thoạt nhìn như đang tản bộ nhưng trên thực tế hắn lại đang quan sát xem có người giám thị mình hay không. Sau khi Tô Trường Không xác nhận không có ai giám thị mình, hắn mới quay trở về phòng, đóng chặt tất cả các cánh cửa lại.

"Cũng tới lúc thử xem thứ kia là gì rồi... Một vật phẩm được đám người ấy vất vả trộm khỏi Tuyên Vũ các, có xác suất rất lớn sẽ là một loại võ công bí tịch nào đó, không biết có ích lợi gì với ta hay không?" Tô Trường Không hít sâu một hơi.

Tuyên Vũ các là nơi chuyên môn cất chứa võ công bí tịch của Cự Kình bang, mà vật phẩm trong tay Tô Trường Không lại là thứ được người của Mạnh Tang vất vả trộm ra từ Tuyên Vũ các… Rất có thể thứ này chính là võ công bí tịch, thậm chí còn là một loại võ công bí tịch tương đối cao cấp!

Đến đây, Tô Trường Không há mồm, hô hấp thổ nạp, trong bụng cuộn sóng từng cơn, đột nhiên từ trong cổ họng của hắn ló ra một góc quyển trục hôm trước.

Đúng vậy, Tô Trường Không đã trực tiếp nuốt quyển trục ấy vào trong bụng, giấu đi.

Quyển trục này có phẩm chất không tầm thường, không sợ bị chất lỏng thấm ướt mà tổn hại. Vì thế Tô Trường Không đã nuốt quyển trục nọ vào trong bụng, lại dùng chân khí bao vây, phòng ngừa bị dịch dạ dày tiêu hóa mất.

Kỳ thực, hắn cũng bất đắc dĩ lắm mới phải chọn cách làm như thế, bởi vì nếu giấu ở bất cứ nơi nào bên cạnh người, hoặc là đặt ở trong phòng… đều không an toàn.

Lỡ như có người muốn lục soát toàn thân hắn, hoặc là thừa dịp hắn ra bên ngoài rồi tìm kiếm trong phòng thì sao? Trường hợp nào cũng vậy, bọn họ đều có thể phát hiện ra quyển trục này.

Nhưng giấu nó ở trong bụng hắn lại khác, trừ phi ai đó có thể mổ bụng hắn ra xem, nếu không đừng mơ có thể tìm được!

"Cũng may... Quyển trục này được cuộn lại theo dạng ống tròn, ta mới có thể nuốt nó xuống. Nếu là một quyển sách thật dày, sẽ không làm được như thế." Tô Trường Không rút quyển trục nọ ra, trong lòng âm thầm nói.

Đồng thời Tô Trường Không cũng bưng tới một chậu nước, rửa bên ngoài quyển trục kia một chút, lúc này hắn mới có thời gian để xem kỹ quyển trục nọ.

Chỉ tính riêng tài liệu làm nên quyển trục này đã thấy nó cực kỳ bất phàm. Đó là một loại tài liệu vô cùng rắn chắc, thủy hỏa bất xâm. Vì thế khi Tô Trường Không chậm rãi mở quyển trục ấy ra, hắn đã suy đoán nó là võ công bí tịch rồi!

Cũng chỉ có thứ quý giá như võ công bí tịch mới xứng đáng với loại chất liệu tạo nên quyển trục này.

"Một bức vẽ?"

Nhưng khi Tô Trường Không vừa mở quyển trục ra, nhìn vào, hắn lại ngây ngẩn cả người, bởi vì thứ này căn bản không phải võ công bí tịch gì, mà là một bức vẽ!

Chỉ thấy trên quyển trục là một mảnh xanh lam.

Nói chính xác hơn, nó là một vùng biển rộng với đầy sóng gió phong ba, mà ở trong biển có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một con cá voi thật lớn. Ở trước mặt nó, những khối đá ngầm chung quanh đều như một đống sỏi nhỏ. Cùng với khung cảnh hùng vĩ này là từng đạo lôi đình đánh xuống.

Về chỉnh thể, bức họa này được vẽ cực kỳ điêu luyện sắc sảo, tràn ngập một loại ý cảnh hào hùng, phóng khoáng.

Tuy Tô Trường Không không am hiểu hội họa nhưng vẫn có thể liếc mắt một cái nhìn ra bức họa này tuyệt đối là danh họa hiếm thấy, tuyệt đối có người sẽ nguyện ý ném ra ngàn vàng để mua nó về.

Nhưng Tô Trường Không lại nhíu mày, đám người của Mạnh Tang kia đốt cả Tuyên Vũ các chỉ vì trộm đi bức họa này?