"Quên đi, không giết hắn."
Nhưng tâm niệm thay đổi thật nhanh, cuối cùng Tô Trường Không lại quyết định bỏ qua, không đánh chết Lưu Canh.
Nguyên nhân rất đơn giản, Lưu Canh này là người của phó bang chủ Mạnh Tang, là kẻ được chuyên môn phái tới giám thị hắn luyện đan. Nếu Tô Trường Không giết Lưu Canh, sẽ gây nên hậu quả không nhỏ.
Thứ nhất, nếu hắn giết Lưu Canh sẽ khiến toàn bộ người từ trên xuống dưới của Cự Kình bang bắt tay vào truy xét kẻ đã ra tay giết người. Và khi ấy, bọn họ rất dễ dàng phát hiện ra kẻ xuống tay không phải đệ tử nhà mình. Tới cuối cùng, đám người này sẽ liên tưởng tới hung thủ chính là người mặc hắc y đã tạo thành náo động kia.
Nhưng Tô Trường Không lại biết hơn phân nửa người mặc hắc y kia chính là thành viên thuộc phái hệ Mạnh Tang.
Đến lúc đó, chắc chắn Mạnh Tang sẽ phát hiện ra người giết chết Lưu Canh không phải là người của hắn, cũng không phải là đệ tử Cự Kình bang khác, chỉ có thể là người thuộc phe thứ ba!
Và Tô Trường Không cũng không dám chắc đối phương có hoài nghi đến hắn, một người vừa tới Cự Kình bang không lâu hay không?
Thứ hai, sau khi Tô Trường Không giết Lưu Canh, khẳng định Cự Kình bang sẽ phái người khác đến Luyện Đan phòng làm trợ thủ, giám sát hắn, đổi một người không quen mới chắc chắn sẽ phát sinh biến cố không lường được.
Suy đi tính lại, hắn quyết định đánh ngất Lưu Canh, để cho đối phương bị đệ tử Cự Kình bang bắt lấy, khiến cho hai phương tự mình tranh cãi, tự mình so đấu mới là lựa chọn tốt nhất!
Nghĩ đến đây, Tô Trường Không không dừng lại nữa, bóng dáng hắn lập tức dán lên tường như một bóng ma, rồi vô thanh vô tức nhảy lên, quay về trạch viện của mình, giải trừ Quy Tức Súc Cốt.
"Nên xử trí thứ này như thế nào?" Tô Trường Không đã trở lại giữa phòng ngủ, hơi phân vân nhìn quyển trục trong tay, trong lòng hắn đang nhanh chóng suy tư.
Tạm thời hắn không rảnh nghiên cứu thứ này thật cẩn thận, nhưng có thể suy đoán ra, thứ này tuyệt đối không phải vật phẩm bình thường. Phỏng chừng không bao lâu sau đám người Cự Kình bang sẽ tiến hành điều tra trải thảm… Hắn giữ thứ này lại chẳng khác nào cầm một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Về phần hủy diệt nó đi? Điều đó cũng tương đương với những gì đêm nay Tô Trường Không đã làm đều không có một chút ý nghĩa gì, và đương nhiên hắn không chọn làm như vậy.
"Cứ giấu nó đi trước đã, giấu nó vào một nơi mà người khác không thể nào tìm ra được!"
Tô Trường Không nhìn quyển trục trong tay, đã bắt đầu nghĩ tới cách cất giấu nó. Hắn quyết định cứ giấu nó đi trước đã, sau đó chờ thêm một đoạn thời gian nữa, cho cơn phong ba này trôi qua, lại cẩn thận nghiên cứu sau!
"Phanh phanh phanh!"
Mà không bao lâu sau khi Tô Trường Không trở về, cánh cửa bên ngoài trạch viện mà hắn ở lại đã bị người gõ vang.
Chuyện này vốn nằm trong dự liệu, Tô Trường Không chẳng tỏ ra bối rối chút nào. Hắn đứng dậy đi ra mở cửa, trên người còn mặc áo ngủ, dáng vẻ như vừa bừng tỉnh từ trong cơn mơ, còn không kịp thay y phục.
Ngoài cửa có mấy đệ tử Cự Kình bang đang đứng, sắc mặt ai nấy đều vô cùng nghiêm túc.
"Tô đại sư, không ngại để chúng ta đi vào xem chứ? Hẳn là ngươi cũng nghe được động tĩnh vừa rồi, có tặc nhân thiêu hủy Tuyên Vũ các, chạy trốn chung quanh, chúng ta đang điều tra tung tích của bọn chúng!" Một nam tử đứng ở giữa trầm giọng nói.
"A? Tuyên Vũ các bị đốt? Ai lại lớn gan như vậy?" Tô Trường Không lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, thật ra hắn biểu hiện ra như vậy cũng không hoàn toàn là giả vờ.
Kỳ thực hắn chỉ biết đêm nay đã xảy ra động tĩnh rất lớn nhưng nguyên nhân cụ thể ra sao lại một mực không biết.
Tuyên Vũ các chính là khu vực vô cùng quan trọng chuyên cất chứa võ công bí tịch của Cự Kình bang vậy mà lại bị phóng hỏa.
"Hiện giờ chúng ta không tiện nói tỉ mỉ những điểm mấu chốt trong đó." Nam tử nói.
"Vậy... vậy mời vào đi, vừa rồi ta đang ngủ, bị giật mình tỉnh giấc, không dám chạy loạn khắp nơi, vẫn một mực ở trong này nên không phát hiện ra điều gì dị thường." Tô Trường Không lộ ra dáng vẻ đã hiểu và nhanh chóng nhường đường.
"Đã quấy rầy rồi." Nam tử tỏ ra rất khách khí, đương nhiên là bởi vì thân phận Tô Trường Không rất đặc thù, đệ tử Cự Kình bang bình thường không thể sánh bằng hắn.
Đoàn người bước vào bên trong trạch viện, cẩn thận tìm tòi khắp mọi nơi một phen, lật tung tất cả những chỗ có thể giấu người lên và tất nhiên là không thu hoạch được gì.
Rất nhanh, mấy đệ tử Cự Kình bang ấy đã cáo từ rời đi, chuyển qua khu vực khác tiếp tục tìm kiếm.
"Hả? Có người?"
Mà thực tự nhiên, không bao lâu sau, Lưu Canh bị Tô Trường Không đánh ngất nằm trên mặt đất đã được một đội ngũ đệ tử Cự Kình bang đang làm nhiệm vụ lục soát phát hiện ra.
"Là Lưu Canh... Hình như người này đang công tác trong Luyện Đan phòng, làm sao hắn có thể xuất hiện ở trong này?" Một đệ tử Cự Kình bang tiến lên xem xét tình huống, có chút nghi hoặc nói: "Hắn không chết... Phần gáy gặp phải trọng kích, bị người đánh ngất!"