Ngũ Cầm Hí đạt tới bát cảnh, phỏng chừng tất cả những người từng tu luyện Ngũ Cầm Hí trong lịch sử cũng chẳng có mấy ai có thể đạt tới tình trạng này.
Bởi vậy chiêu thức Điểu Hí do Tô Trường Không thi triển ra, đã không thua kém bất cứ loại khinh công thân pháp cao minh nào.
Lúc ấy, ở cách trạch viện Tô Trường Không đang ở lại chừng vài trăm mét có dư, một người che mặt mặc hắc y đang giấu mình trong bóng đêm, từ đáy mắt có lo lắng nhàn nhạt, tựa như đang chờ đợi ai đó hoặc cái gì đó.
Rất nhanh, một thiếu niên đã xuất hiện bên dưới tường viện, người này cũng đang dáo dác nhìn chung quanh.
Người mặc hắc y kia lập tức trở nên vui vẻ, nhanh chóng lắc mình xuất hiện từ trong bóng đêm, bước tới trước mặt thiếu niên nọ.
Gần như hai người không có bất kỳ trao đổi gì, chỉ thấy người mặc hắc y lấy ra một vật từ trong lòng ngực rồi nhét vào trên tay thiếu niên, thiếu niên cũng nhanh chóng giấu thứ đó vào trong ống tay áo.
"Hô!"
Làm xong hết thảy những chuyện này, người mặc hắc y kia đặt bàn chân trên mặt đất một bước, đột ngột nhảy lên mấy trượng cao, tới phía trên nóc nhà bên cạnh. Đối phương đi trên nóc nhà như giẫm trên đất bằng, sau đó nhanh chóng chạy theo phương hướng khác!
"Đuổi theo! Ở nơi này!"
Trong bóng đêm có tiếng rống to vang lên, mấy đệ tử mặc phục sức Cự Kình bang đã phát hiện tung tích của người mặc hắc y, lập tức triển khai thân pháp mau chóng đuổi theo, chế phục trên người bọn họ có thêu hoa văn hình bảy cái đuôi cá màu lam, cho thấy địa vị của bọn họ ở trong Cự Kình bang là tinh anh trong tinh anh, thậm chí còn rất có thể là nhân vật cấp phó đường chủ.
Ở những phương hướng còn lại, một đám đệ tử Cự Kình bang cũng ùn ùn lao tới, hoặc là nhảy lên nóc nhà đuổi theo, hoặc là vòng qua khu đất bằng phẳng, đón đầu chặn lại.
Cự Kình bang không hổ là đại bang hội có hung danh khiến những người trong vùng Mặc Lâm phủ thành nghe tin đã sợ mất mật, chỉ một thoáng đã thấy cao thủ trong bang liên tiếp xuất hiện.
Gần như tại một khắc khi chuông báo động ngân vang, Cự Kình bang đã bị phong tỏa, tiếp theo một đống lớn cao thủ nghe tin tức mà đến, triển khai quá trình vây giết bắt ba ba trong rọ!
"Đi mau."
Mà thiếu niên kia cũng bước chân dồn dập chạy theo một hướng khác, muốn quay về chỗ ở của mình.
"Phanh!"
Nhưng thiếu niên này vừa đi được hai bước, lại có cảm giác sau gáy như bị thiết chùy đập trúng, trước mắt trời xoay đất chuyển, đôi con ngươi tán loạn gục trên mặt đất.
Ở phía sau thiếu niên, một thanh niên có khóe mắt hẹp dài đang đứng,
Thật hiển nhiên thanh niên ấy chính là Tô Trường Không đã áp dụng nặc tức, súc cốt. Trên mặt Tô Trường Không có chút kinh dị: "Là Lưu Canh?"
Hóa ra người bị hắn đánh ngất nằm gục trên mặt đất kia chính là Lưu Canh!
Vừa rồi Tô Trường Không bị kinh động, vì thế đã lặng yên đuổi theo nhìn xem tình huống. Từ rất xa, hắn đã nhìn thấy một người bịt mặt mặc hắc y giao vật gì đó cho Lưu Canh, sau đó vội vàng rời đi, dẫn dắt những người khác của Cự Kình bang đi theo.
Hiển nhiên người bịt mặt mặc hắc y kia chính là một trong những tên đầu sỏ gây nên động tĩnh lớn như vậy trong đêm nay, mà theo tình huống trước mắt, Lưu Canh này cũng là một trong những kẻ liên lụy vào đó.
Đối phương là đồng lõa của bọn họ!
Mà căn cứ theo những gì Tô Trường Không biết, Lưu Canh này chính là người của phó bang chủ Mạnh Tang...
Hắn chỉ cần liên tưởng một chút thôi cũng biết nước trong này sâu lắm!
Lúc trước, Tô Trường Không từng được nghe Cung Chính nói đơn giản về chuyện nội bộ Cự Kình bang không phải bền chắc như thép, mà bên trong được chia làm phái hệ bang chủ và phái hệ phó bang chủ.
Bang chủ Tư Không Dũng đã bế quan nhiều năm không có hiện thân, chuyện ấy đã khiến phó bang chủ Mạnh Tang với dã tâm bừng bừng bắt đầu nảy sinh tâm tư khác.
Nói như vậy, biến cố đêm nay có người của Mạnh Tang liên lụy tiến vào, rất có thể đây là một lần đấu tranh giữa hai phương!
Tô Trường Không do dự một chút, rồi dứt khoát lấy ra một vật từ trong ống tay áo của Lưu Canh. Đó là vật phẩm mà trước đó đối phương mới nhận được từ trên tay người mặc hắc y nọ.
Tô Trường Không quan sát một phen.
Đây là một tấm quyển trục, nhìn từ bên ngoài, nó có chút giống như bức hoạ cuộn tròn nào đó, nhưng có thể gây nên động tĩnh lớn như vậy, khẳng định thứ này không tầm thường!
"Có nên giết hắn hay không?" Lúc này Tô Trường Không chưa thể nhìn kỹ vật trong tay được, cho nên sau khi đánh giá sơ bộ một hồi, hắn đã nhanh chóng nhét nó vào trong ngực, cuối cùng mới quay sang nhìn Lưu Canh đang hôn mê nằm trên mặt đất, trong đôi mắt có hàn quang lóe ra.
Tô Trường Không không nhịn được đã ra tay, đánh ngất Lưu Canh vừa trao đổi cùng người mặc hắc y kia xong… Nhưng sau đó, hắn lại đứng trước một sự lựa chọn hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng.
Nghĩa là có nên giết Lưu Canh hay không???