Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 218 - Ngươi Không Cần Phải Khiêm Tốn Với Ta!!!




Trong chớp mắt, hai tháng đã nhoáng lên một cái trôi qua.

Trong Luyện Đan phòng tại Dược lư, mùi dược hương thơm nức mũi.

"Không tồi! Một lò này luyện được 6 viên Tăng Khí đan!" Tô Trường Sinh mở đan lô ra, nhìn những viên Tăng Khí đan mượt mà, tản ra dược hương thơm ngát bên trong đan lô, Cung Chính đứng bên cạnh, lập tức tán thưởng không thôi.

Một lò ra 6 viên Tăng Khí đan thành phẩm, về căn bản con số này không chỉ cần vận khí, cũng cần đạt đến yêu cầu trên phương diện kỹ thuật!

Tứ cảnh Lô Hỏa Thuần Thanh 7%

Trên mặt Tô Trường Không cũng nở nụ cười.

Chỉ trong vòng một hai tháng ngắn ngủi vậy mà Luyện Đan Thuật của hắn lại thẳng tiến lên một cấp bậc mới, đã đạt tới tứ cảnh. Về cơ bản, hắn luyện chế Tăng Khí đan đã có thể làm được thu chi cân bằng.

Trong chuyện này, tự nhiên phải đề cập tới nguyên nhân thiên phú và tiềm năng của Tô Trường Không rất kinh người nhưng cũng không thể bỏ qua quá trình chỉ đạo không hề giữ lại của Cung Chính.

Cung Chính sợ hãi than: "Trường Không, thiên phú luyện đan của ngươi thật kinh người ... Phỏng chừng không bao lâu sau, ngươi có thể vượt qua ta rồi!"

"Cung đại sư quá khen. Về phương diện Luyện Đan Thuật, ít nhất cũng cần mười năm nữa ta mới vượt qua được Cung đại sư." Tô Trường Không cực kỳ khiêm tốn vỗ mông ngựa.

Trên thực tế, lấy tốc độ tiến bộ Luyện Đan Thuật của Tô Trường Không, hắn cảm thấy chỉ cần một năm, hai năm nữa là đủ rồi!

"Tiểu tử này, ngươi không cần phải khiêm tốn với ta... Ta đã bẩm báo lên trên chuyện Luyện Đan Thuật của ngươi đã đủ để một mình đảm đương một phía rồi." Cung Chính có chút buồn cười, sau đó bỗng nhiên sắc mặt lão trở nên nghiêm túc nói: "Phỏng chừng ngày trăng tròn tháng sau ta sẽ rời khỏi Cự Kình bang. Về sau khi ngươi đảm nhiệm chức vị luyện đan sư của Cự Kình bang, thì cứ chăm chú vào luyện đan thôi, đừng để ý tới những chuyện râu ria khác trong bang."

Nghe vậy, trong lòng Tô Trường Không chợt thoáng qua một chút ngưng trọng.

Tại hai tháng thời gian này, Tô Trường Không vẫn một mực đi theo Cung Chính học tập luyện đan, gần như không hề tiếp xúc quá nhiều với những người khác trong Cự Kình bang, nhưng từ chính miệng Cung Chính hắn lại biết một chút tình huống trong Cự Kình bang.

Cự Kình bang cũng không bền chắc như thép như vẻ bề ngoài.

Ở trong Cự Kình bang, chia làm nhiều phái hệ, trong đó phái hệ bang chủ, tự nhiên sẽ lấy bang chủ Tư Không Dũng của Cự Kình bang, một cao thủ có thanh danh chấn động Mặc Lâm phủ thành là chủ. Nhưng căn cứ theo những lời Cung Chính nói, Tư Không Dũng đã bế quan nhiều năm, ít nhất cũng năm năm rồi đối phương không lộ mặt tại Cự Kình bang. Bình thường tất cả những sự vụ lớn nhỏ đều giao cho nhi tử và nữ nhi là hai huynh muội Tư Không Chiến và Tư Không Hoàng đi xử lý. Bọn họ đều là người trí dũng song toàn, nhưng tuổi còn quá trẻ, mơ hồ có chút không trấn áp được phái hệ do phó bang chủ Mạnh Tang cầm đầu.

Mạnh Tang này là kẻ có dã tâm bừng bừng, ở thời điểm Tư Không Dũng còn lộ mặt, kẻ này luôn tỏ ra dễ bảo nhưng trải qua gần năm năm Tư Không Dũng vẫn luôn bế quan không ra, Mạnh Tang đã có chút rục rịch. Mà trong Cự Kình bang cũng có thiết lập tứ đại đường khẩu Phong Hỏa Lôi Điện, mỗi người này đều đang ngồi xem xét tình hình.

Không chỉ như thế, gần đây tuyến đường quan trọng đi thông Lam Vũ hải vốn do Cự Kình bang chiếm lĩnh, đang có hải khấu rục rịch, muốn chia một ly canh!

Nói như vậy cũng đủ hiểu, cả trong lẫn ngoài của Cự Kình bang đều có vấn đề không nhỏ. Cung Chính nói như vậy là đang âm thầm cảnh báo Tô Trường Không đừng liên lụy vào trong đó.

Tô Trường Không cười: "Ta chỉ là một luyện đan sư, bọn họ tranh quyền đoạt lợi là chuyện của bọn họ, có đánh nhau sống chết cũng không liên quan tới ta."

"Cũng đúng." Cung Chính khẽ gật đầu, thân là luyện đan sư ở trong Cự Kình bang cho nên địa vị của bọn họ vô cùng đặc thù. Không cần biết là ai đắc thế, cũng không ảnh hưởng gì tới bọn họ.

Lại nói, với những dân chúng bên dưới, ai làm Hoàng đế có gì khác nhau sao?

"Cung đại sư, người phải rời đi sao?" Mà Tô Trường Không cũng không nhịn được, lập tức mở miệng hỏi câu này.

Trong khoảng thời gian hai tháng, Cung Chính luôn tận tình chỉ điểm hắn luyện đan, càng là dốc túi truyền thụ. Dù Cung Chính làm như vậy có một nguyên nhân rất lớn là vì chính bản thân lão nhưng Tô Trường Không vẫn vô cùng cảm kích.

Tới hiện giờ, Cung Chính tự mình cảm thấy Tô Trường Không tiến bộ rất nhanh, bản thân lão đã không còn gì để dạy hắn nữa, vì vậy đã báo cáo lại với Cự Kình bang và xin tháng sau từ chức, rời đi.

Tuy biết đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ tới nhưng Tô Trường Không vẫn có chút không nỡ.

"Đương nhiên ta phải rời đi rồi, lão phu còn chưa có hậu đại đâu! Đã mệt mỏi hơn phân nửa cuộc đời, dù sao cũng phải kiếm mấy phòng tiểu thiếp hưởng thụ nhân sinh một chút chứ?" Cung Chính thổi râu trừng mắt nói.