Tô Trường Không nghe xong lại cảm thấy buồn cười.
Cung Chính này đã qua tuổi năm sáu mươi rồi, có điều lại là người thì già nhưng tâm không già, già mà không kính.
Chẳng qua cũng nhờ một câu nói này của lão khiến cho nỗi thương cảm lúc ly biệt đã bị hòa tan không ít.
"Trường Không, ngươi còn rất trẻ... Tóm lại, về sau hãy tự mình chăm sóc cho mình đi." Cung Chính muốn nói lại thôi, chỉ chân thành vỗ vỗ bả vai Tô Trường Không.
Tô Trường Không đã hiểu được ý tứ đại khái trong lời nói của Cung Chính.
Cung Chính đảm nhiệm chức vị luyện đan sư trong Cự Kình bang, đương nhiên là có địa vị siêu phàm, cũng đạt được rất nhiều ưu đãi nhưng cái giá phải trả đó là cả thời thiếu niên, thậm chí là cả thanh xuân của lão, đều phải trải qua trong Luyện Đan phòng tại Cự Kình bang, tới khi lão quay đầu lại, đã thấy mình dần dần già đi mất rồi. Nhưng cuộc đời ngắn ngủi sắp kết thúc, vậy mà lão còn quá nhiều nơi trên thế gian chưa từng được ngắm nhìn, cũng còn quá nhiều thứ tốt trên thế gian chưa từng được hưởng thụ.
Bởi vậy, khi Cung Chính cảm thấy thiếu niên Tô Trường Không trẻ tuổi trước mặt cũng giống bản thân mình, lão lại không nhịn được cảm khái.
Tuy không nói là hối hận, nhưng chung quy lại vẫn có chút buồn bã mất mát, lão cảm thấy sau khi Tô Trường Không tiếp nhận vị trí của mình, có lẽ hắn cũng bước lên vết xe đổ của lão, để hơn phân nửa cuộc đời mình đều trôi qua tại nơi này.
Nhưng Cung Chính lại không biết, với Tô Trường Không, Cự Kình bang chỉ là một điểm dừng chân trên cuộc đời dai đằng đẵng của hắn thôi. Hắn giúp Cự Kình bang luyện đan, chỉ vì làm mạnh mẽ chính mình, không hơn!
Lúc chạng vạng, Tô Trường Không ở lại trong trạch viện u tĩnh, hắn nuốt một viên đan hoàn màu đỏ nhạt rồi bắt đầu tu luyện Ngũ Cầm Hí, mỗi động tác đều bao hàm biến hóa khôn lường, có một loại mỹ cảm chim bay cá nhảy tùy ý chơi đùa.
【 Ngũ Cầm Hí (Bát cảnh Xuất Thần Nhập Hóa 8%) 】
【 Quy Tức Công (Thất cảnh Thần Hồ Kỳ Kỹ 27%) 】
Có thể nhận thấy rất rõ ràng, Tô Trường Không đã được lợi không nhỏ sau hai tháng đi vào Cự Kình bang.
Từ khi Ngũ Cầm Hí đạt tới đệ bát cảnh, muốn tiến bộ một chút cũng vô cùng khó khăn. Đó còn là tốc độ đạt được dưới tình huống hắn sử dụng Đoán Thể đan.
Tô Trường Không cảm thấy hắn có thể luyện Ngũ Cầm Hí đến loại trình độ này đã là hiếm thấy, có lẽ hắn cần làm ra một chút thay đổi, mới có thể sinh ra chất biến trong khoảng thời gian ngắn!
Bên cạnh đó, Quy Tức Công lại tiến bộ có chút mau lẹ. Chỉ ngắn ngủi hai tháng thời gian, hắn đã đạt được tiến bộ nhảy vọt.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là dùng đan dược.
Đúng là muốn tích góp được chân khí cần phải bỏ thời gian tu luyện nhưng sau khi có được linh đan diệu dược có thể tăng trưởng công lực đúng là tiết kiệm được rất nhiều tinh lực cho hắn, còn bớt được bao nhiêu đường tắt nữa.
Lại nói, trong hai tháng này, trước sau Tô Trường Không đã dùng mười đến viên Tăng Khí đan trân quý.
Có thể nói, ở trong Cự Kình bang, đừng nói là đệ tử bình thường, kể cả những đệ tử tinh nhuệ hạch tâm cũng không được xa xỉ như vậy!
Hắn dựa vào thân phận luyện đan sư, lại được Cung Chính nhắc nhở, mới có thể cách vài ngày một lần lấy được một hai viên từ trong quá trình luyện chế đan dược như vậy.
Hắn ở nơi này, vừa có thể luyện tập Luyện Đan Thuật vừa có ưu đãi tiện tay là lấy.
Đây đúng là công việc vô cùng tốt!
Và cái giá hắn cần trả chính là mỗi ngày đều phải luyện đan, cung ứng đan dược cho tất cả các thành viên trên dưới của Cự Kình bang, rồi cũng đi theo vết xe đổ của Cung Chính mãi cho đến khi đã già mới có cơ hội rời đi, mà muốn rời đi cũng không dễ dàng như vậy!
Đương nhiên, Tô Trường Không không phải Cung Chính, sẽ không để mặc người ta tùy ý sắp xếp cuộc đời mình như vậy.
Trong tương lai nếu hắn muốn rời đi, hắn cũng sẽ làm giống Cung Chính giúp Cự Kình bang đào tạo ra một luyện đan sư mới để bàn giao công việc, coi như trả lại ân tình đã nhận từ Cự Kình bang sau đó mới rời đi.
Thời gian đi tới đầu tháng.
Vào buổi sáng hôm ấy, Tô Trường Không không tu luyện Ngũ Cầm Hí, mà từ sớm đã đi tới Dược lư, bởi vì hôm nay là ngày Cung Chính rời đi.
Cung Chính không hề giấu giếm chút nào, lại vô cùng tận tình dạy hắn Luyện Đan Thuật, hiện giờ lão muốn rời đi, Tô Trường Không đương nhiên phải đưa tiễn một đoạn đường.
Cung Chính cõng bọc hành lý, trên mặt có hưng phấn, cũng có lo lắng không yên.
Trước kia, lão vẫn một mực luyện đan trong Cự Kình bang, dù ngẫu nhiên đi ra ngoài, cũng có đệ tử Cự Kình bang theo hộ tống, bảo vệ… Nhưng hiện giờ, lão lại là người hoàn toàn tự do rồi.
Tuy Cung Chính rất vui khi lão đã lấy lại được tự do nhưng lão vốn là người đã sinh sống hơn phân nửa cuộc đời tại Cự Kình bang, hiện giờ phải rời khỏi một nơi mình đã quá đỗi quen thuộc để bắt đầu một cuộc sống mới… Nói gì thì nói vẫn có chút không yên.
"Được rồi, không cần tiễn ta nữa đâu." Ngay khi Tô Trường Không đưa Cung Chính đi đến cửa, lão lập tức quay lại cười nói với hắn.
"Ừm, người đi đường cẩn thận." Tô Trường Không gật gật đầu, nhìn theo Cung Chính nói gì đó với đệ tử Cự Kình bang đang canh gác ngoài cửa lớn. Sau đó đệ tử Cự Kình bang để mặc cho Cung Chính rời đi.
Bóng dáng lão dần dần biến mất.