Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 165: Trời Của Hắc Kỵ Bang Đã Sập!!!




Trong lòng Tô Trường Không cũng có chút phức tạp…

Lần đầu gặp mặt, Trần Tráng này suất lĩnh hơn mười kỵ sĩ đi vào Hắc Thiết sơn trang, sử ra Thần lực cái thế, dựa vào thân thể cứng rắn đập nát cổng lớn của Hắc Thiết sơn trang, khiến cho Tô Trường Không của khi đó phải sợ hãi thở than, hóa ra võ giả cũng có thể mạnh mẽ đến loại tình trạng này!

Nhưng mấy năm sau, Tô Trường Không chỉ dùng một đao cũng có thể khiến đối phương nuốt hận tại chỗ!

Đến tận lúc chết, Trần Tráng cũng không thể biết được…

Đây vốn không phải lần đầu tiên hắn và Tô Trường Không gặp mặt.

Và người giết chết hắn lại chính là một thiếu niên không chút thu hút, vẫn đứng lẫn ở trong đám người, chăm chú nhìn theo trong mấy lần hắn hùng hổ đến thăm Hắc Thiết sơn trang kia!

Hô!

Tô Trường Không đã xuất liên tục ba đao, trước sau chém giết Thạch Tử Kiên và Trần Tráng, lúc này tinh thần mới hơi buông lỏng…

Bỗng nhiên hắn cảm nhận được một cơn suy yếu đến thiên toàn địa chuyển (trời nghiêng đất ngả) ập đến toàn thân mình, sắc mặt Tô Trường Không trắng bệch, trước mắt biến thành màu đen, suýt chút nữa đã hôn mê bất tỉnh.

Dù hắn chỉ xuất đúng ba đao nhưng ba đao này lại là ba đao vượt qua cực hạn, trực tiếp hút sạch sẽ tinh khí thần của Tô Trường Không.

Ngay trong lúc này, hắn chỉ thầm nghĩ, trực tiếp ngửa đầu nằm bẹp xuống đất cho thống khoái một hồi.

Đáng tiếc, ý nghĩ thì hay lắm mà thực tại không cho phép.

Tô Trường Không chỉ còn cách cứng rắn nhịn xuống khát khao này. Hắn biết nơi đây là Hắc Kỵ bang…

Hắn làm như thế chỉ có tự tìm đường chết!

"Đại đương gia, tam đương gia... Đều đã chết..."

"Bị Thiết Thú... Giết!"

Giờ phút này, mấy trăm tới gần ngàn ánh mắt, đều đang ngơ ngác nhìn bóng dáng duy nhất còn đứng thẳng giữa sân.

Gương mặt bọn họ tràn đầy hoảng sợ, hàm răng run lên, giống như cả bầu trời vừa mới sập xuống đất…

Tô Trường Không không coi ai ra gì, đi bước một tới phía trước thi thể của Thạch Tử Kiên đã bị chém thành hai đoạn, vung đao lên một cái, chặt cái đầu của đối phương xuống. nắm trên tay.

Tí tách!

Có máu tươi từ trên đầu nhỏ giọt xuống mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy…Một âm thanh rất nhỏ, nhưng lại dễ dàng khắc sâu vào trong lòng mỗi người!

"Có gan làm bổn tọa tức giận, có gan đối địch với bổn tọa. Đây là kết cục!" Tô Trường Không phát ra âm thanh khàn khàn, nhìn chung quanh một vòng. Trong con ngươi tối đen lóe ra một thứ ánh sáng lạnh, đảo qua đám người xung quanh, khiến ai nấy đều run rẩy, sau lưng phát lạnh, hàn khí tràn ra.

Cũng có người bị một ánh mắt này dọa sợ vỡ mật, bước chân lảo đảo lui về phía sau, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Tô Trường Không nói xong lời này, lại không coi ai ra gì, trực tiếp cất bước đi ra bên ngoài Hắc Kỵ bang.

Đám đệ tử Hắc Kỵ bang ven đường, theo bản năng nắm chặt binh khí, nhưng lại không có dũng khí ra tay, ngược lại hai chân không tự chủ, cứ dần dần tránh qua hai bên đường, tùy ý để Tô Trường Không thông qua!

Những người này cũng không biết…

Bên dưới lớp khôi giáp kia, sắc mặt Tô Trường Không đã trở thành trắng bệch, toàn thân suy yếu đến mức vầng trán ướt đẫm mồ hôi, chỉ cần tùy tiện vài người cũng có thể chém giết hắn trong tình trạng nỏ mạnh hết đà này… ngay tại chỗ!

Tô Trường Không dẫn theo cái đầu vẫn đang nhỏ máu của Thạch Tử Kiên trong tay, khiến cho đám tinh nhuệ Hắc Kỵ bang vốn được xưng là hung hãn dị thường đều sợ hãi tới mức hàm răng đánh vào nhau lập cập…

Tồn tại bách chiến bách thắng trong lòng bọn họ lúc trước, hiện giờ chỉ còn lại một cái đầu, đang được kẻ hung ác kia xách trong tay… bọn họ còn gan ngăn trở, công kích Tô Trường Không nữa ư?

"Leng keng! Leng keng!"

Cả khung cảnh chỉ còn lại âm thanh ma sát của giáp trụ kim loại và tiếng bước chân nặng nề dần dần đi xa, cuối cùng biến mất trong bóng đêm.

"Đại đương gia, tam đương gia... Đều đã chết?"

"Thiết Thú kia là người của Hắc Liên giáo ư? Thật là đáng sợ..."

Thật lâu sau khi Tô Trường Không rời khỏi, đám người Hắc Kỵ bang mới khôi phục nhịp hô hấp, một đám sắc mặt tái nhợt, lộ ra biểu cảm mờ mịt, không biết nên xử lý chuyện trước mắt như thế nào.

Trước đó không lâu, Hắc Kỵ bang bọn họ vừa diệt Bạch Ngọc bang, uy danh vô lượng vậy mà chỉ một tối hôm nay lại xuất hiện một biến cố không ai có thể đoán trước được.

Một cao thủ tự xưng là Thiết Thú của Hắc Liên giáo, chỉ đi một mình tới trụ sở Hắc Kỵ bang.

Sau đó, đối phương chỉ dùng hai, ba đao đã chém giết Thạch Tử Kiên, Trần Tráng, khiến cả đám người đều hoài nghi có phải ánh mắt mình đã sinh ra ảo giác hay không!

"Đại đương gia, tam đương gia đều chết ở trên tay Thiết Thú... Những tài vật trong khố phòng (kho) kia... Nếu có thể lấy được một chút thì cả đời cơm áo không lo!"

Trước biến cố nọ, có người kinh hãi, không thể thừa nhận sự thật.

Nhưng cũng có người… đôi mắt đã lóe sáng lên, đầy sự tham lam!!!