Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 164: Ba Đao – Hai Mạng! Đáng Tiếc... Không Có Nhiều Chữ Nếu Như Vậy!!!




"Kim Chung Tráo! Ngăn cản!"

Thạch Tử Kiên nhận thấy một luồng cảm giác trí mạng lạnh như băng ập tới, hai mắt trừng trừng, khí huyết cả người tuôn trào ồ ạt.

Tầng hào quang màu kim loại lóng lánh bên ngoài thân thể đã mơ hồ có xu thế muốn ngưng tụ thành một cái lồng sáng bằng kim loại.

Hắn chỉ kịp vươn đôi cánh tay tráng kiện ra, chắn ngang trước ngực.

Giây tiếp theo, ánh đao rét lạnh đã phá không tới!

"Xuy lạp!"

Thạch Tử Kiên nghe được một chuỗi âm thanh xé rách tới ghê người.

Đó là âm thanh da thịt của hắn đang bị cắt mở.

Đó là âm thanh xương cốt của hắn đang bị chặt ngang.

Trảm Thiết đao trong tay Tô Trường Không, mang theo khí thế vô kiên bất tồi, cứng rắn chặt đứt đôi cánh tay của Thạch Tử Kiên, nhưng dư thế không giảm, tiếp tục đi tới, không gì cản nổi, xẹt qua ngực hắn!

Phù phù!

Thân thể Thạch Tử Kiên bị chém bay lên, đứt đoạn từ giữa eo rồi rơi xuống.

Đôi cánh tay bị chém đứt, cũng quay cuồng vài vòng trên không trung rồi rơi xuống.

Máu tươi tràn đầy nhuộm đại địa thành màu máu đỏ!

"Ta... Nếu ta còn ở thời kỳ đỉnh phong... Ngươi không có khả năng giết được ta! Không có khả năng!"

Thạch Tử Kiên bị một đao kinh người này của Tô Trường Không chặn ngang chém đứt, nhưng nhất thời vẫn chưa chết.

Hắn ngẩng đầu nhìn sâu vào Tô Trường Không, hai mắt đỏ như máu, tâm trí đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không ngừng rít gào, tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng kèm theo sợ hãi vô tận với tử vong!

Nếu lúc trước bản thân hắn không bị trọng thương, thì hiện giờ hắn vẫn là một thành viên của Đại Phong Huyền Binh, hưởng thụ vinh quang và ngợi ca vô tận!

Nếu cảnh giới võ đạo của hắn không suy yếu, bản thân hắn còn đứng ở thời kỳ đỉnh phong, hắn đâu thể chết trên tay Thiết Thú, một võ giả nhỏ bé còn chưa đạt tới Khí Huyết cảnh?

Nếu lúc trước khi bản thân bị trọng thương, hắn không có hùng tâm bất tử (nôm na là không có dã tâm), mà lựa chọn an hưởng lúc tuổi già…

Có lẽ giờ này khung cảnh xung quanh hắn đã khác, đã là gia đình mỹ mãn, tôn tử thành đàn...

Đáng tiếc... Không có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy!

Thạch Tử Kiên tóc tai bù xù, hai mắt trợn trừng trừng, nhưng thần thái trong ánh mắt lại dần dần tan biến hầu như không còn.

Hắn hùng tâm vạn trượng, dù vấp phải trở ngại vô cùng to lớn, cũng không cam chịu sống một đời bình thường, muốn tự tay tạo nên mùa xuân thứ hai của cuộc đời…

Nhưng chung quy lại, bản thân hắn cũng giống như những địch nhân đã chết trên tay hắn, chịu chung kết cục trở thành đá đặt chân cho người khác!

Ngay lập tức, bầu không khí xung quanh trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.

Thế lực song phương vốn ngang nhau, thậm chí Thạch Tử Kiên còn chiếm cứ thượng phong.

Nhưng tình huống chuyển biến quá mức đột ngột, người mặc khôi giáp Thiết Thú kia xuất đao.

Chỉ hai đao thôi… nhưng lại dùng thế sét đánh không kịp bưng tai khiến Thạch Tử Kiên bỏ mình tại chỗ!

Diễn biến này nhanh tới mức đám người đứng bên ngoài còn chưa kịp phản ứng gì, thậm chí có người còn hoài nghi có phải trước mắt mình vừa xuất hiện ảo giác hay không!

Cả khung cảnh, có mấy trăm tới gần ngàn người của Hắc Kỵ bang nhưng lại yên tĩnh tới mức có thể nghe được một tiếng châm rơi!

"Đại ca... Đại ca!"

Mãi cho đến khi một tiếng kêu rên đầy bi phẫn mang theo thê lương bộc phát ra… phá nát bầu không khí tĩnh mịch quỷ dị ấy.

Là Trần Tráng.

Giờ phút này, hai mắt Trần Tráng đỏ bừng, nước mắt rơi như mưa.

Hắn vừa tận mắt nhìn thấy Thạch Tử Kiên chết thảm trước mặt.

Một màn này không khác gì núi cao sụp đổ ngay trước mắt hắn, khiến hắn không thể nào thừa nhận nổi!

"Giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!"

Trần Tráng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, tâm trí không còn tỉnh táo, hắn rít gào hung hăng đánh tới Tô Trường Không, thề phải xé đối phương thành mảnh nhỏ, gặm nhấm máu thịt đối phương!

"Vậy để ta tiễn các ngươi... Cùng lên đường!"

Tô Trường Không đã xuất hai đao liên tục vượt qua cực hạn.

Giờ phút này, hắn đã cảm nhận được rõ ràng từng cơn suy yếu không ngừng lan tràn khắp cơ thể, nhưng đối mặt với Trần Tráng đang đánh tới, hắn chỉ còn cách cố gắng chống đỡ tinh thần, khí lực.

Hai tay cầm đao, bổ ra một chiêu từ trên cao đánh xuống!

Đoạn thời gian trước, Trần Tráng đã bước vào Thần Dũng cảnh, thực lực không tầm thường, nhưng lúc này bởi vì cái chết của Thạch Tử Kiên mà mất đi lý trí, hắn công kích tới hoàn toàn theo bản năng, không có một chút chiêu thức kế hoạch gì, không khác gì một con dã thú đã mất đi lý trí, không biết trốn tránh…

Lao tới chính là tự tìm đường chết.

"Phốc xuy!"

Thật hiển nhiên, Trần Tráng đang điên cuồng lao tới đã bị Tô Trường Không bổ Trảm Thiết đao thẳng vào đầu, thân hình lập tức một chia thành hai ngay từ giữa.

Nhưng uy thế một đao kia không hết, lưỡi dao còn lưu lại một khe hở dài hai mét, sâu không thấy đáy trên mặt đất!

Thân hình Trần Tráng một phân thành hai, còn chạy thêm vài bước theo quán tính, hai nửa thân thể xuyên qua Tô Trường Không, cuối cùng mới mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Đã chết không thể chết lại.