Một bộ phận tài phú của Hắc Kỵ bang đều được dùng để khen thưởng cho những đệ tử trong bang.
Còn phần lớn đã bị Thạch Tử Kiên sử dụng, dùng để mua một chút thiên tài địa bảo trân quý, vật ích khí bổ huyết… cả rồi.
Hắn dùng những thứ này, chỉ mong kiếm được một cơ hội giúp bản thân quay lại thời kỳ đỉnh phong.
Nói như vậy, kỳ thật trong khố phòng cũng chẳng còn lại bao nhiêu chân kim bạc trắng.
Chẳng qua với những người thường, con số bên trong khố phòng kia vẫn cực kỳ khổng lồ, thậm chí gia đình bọn họ có tích tới mười đời cũng chưa chắc đã để dành được.
Bây giờ Thạch Tử Kiên đã chết, lập tức có rất nhiều người động tâm tư, muốn chia một chén canh.
Lại nói, ngay từ ban đầu khi bọn họ gia nhập vào Hắc Kỵ bang, cũng vì ích lợi!
Tô Trường Không tự nhiên không biết sau khi hắn đi rồi, Hắc Kỵ bang kia lại phát sinh một hồi bạo loạn vì tranh đoạt quyền lực, vì cướp giật lợi ích... Mà nguyên nhân chỉ có một: Thủ lĩnh Thạch Tử Kiên của bọn họ đã chết!!!
"Quả đúng như dự đoán, đao pháp của ta phối hợp với Dưỡng Đao Thuật, đã tạo nên lực sát thương kinh người. Tuy vẫn tồn tại khuyết điểm chính là tiêu hao quá lớn, chỉ có năng lực đánh hai, ba chiêu!"
Giờ phút này Tô Trường Không đã rời khỏi trụ sở Hắc Kỵ bang chừng vài dặm. Hắn tháo mũ giáp xuống, khoanh chân ngồi ngay giữa một rừng cây, bắt đầu Quy Tức Thổ Nạp, khôi phục một chút thể lực.
Ngay cả bản thân hắn cũng phải cảm thán về ba đao đáng sợ vừa rồi.
Trảm Thiết Đao Pháp vốn đã mang theo lực sát thương kinh người, bây giờ lại tăng thêm Dưỡng Đao Thuật, hoàn toàn có thể nói rằng, nó đã phát huy ra uy năng 1+1 lớn hơn 2!
"Đáng tiếc... tài phú do Hắc Kỵ bang tích góp được hẳn là không ít, nhưng trạng thái của ta quá kém, không thể ở lâu..."
Đương nhiên Tô Trường Không không khỏi có chút tiếc nuối vì đã bỏ lỡ khoản tài phú kếch xù kia. Nhưng hắn đã quá mức suy yếu, ở Hắc Kỵ bang càng lâu càng nguy hiểm. Cuối cùng hắn đã lựa chọn theo lý trí.
Tẩu vi thượng sách!
"Bình minh ngày mai, nên tới Thanh Thủy thành ở tạm chút đi."
Tô Trường Không hô hấp thổ nạp tròn một vòng chu thiên, thân thể đã khôi phục được một chút thể lực. Hắn lại bắt đầu suy tư về kế hoạch tiếp theo.
Hắn tin tưởng không lâu sau đó, tin tức Thạch Tử Kiên bị chém giết sẽ truyền ra, làm chấn động cả Thanh Thủy thành!
Nhưng Tô Trường Không không có ý định trở về Hắc Thiết sơn trang…
Bởi vì hắn đang muốn xông pha tới một phương thiên địa rộng lớn hơn!
"Lúc trước ta từng hỏi Phong về những loại dược liệu cần để phối chế Khí Huyết đan. Đáng tiếc, có hơn phân nửa loại đều là hàng hiếm, không thể thu mua được trong Thanh Thủy thành, chỉ có tới phủ thành Mặc Lâm phủ nhìn xem. Nhưng trước đó... Ta cần kiếm thêm nhiều tiền một chút, làm chuẩn bị!"
Tô Trường Không quyết định qua đoạn thời gian nữa, hắn sẽ đến Mặc Lâm phủ thành.
Đó là nơi phồn hoa nhất Mặc Lâm phủ lại là trung tâm của một phủ, loại huyện thành như Thanh Thủy thành này không thể so sánh được.
Nhưng giá cả dược liệu dùng để phối chế Khí Huyết đan quá mức sang quý, đó là chưa kể tới phí dụng cần bỏ ra để nhờ luyện đan sư ra tay luyện đan.
Tất cả đều là tiêu phí xa xỉ.
Tuy trong khoảng thời gian này Tô Trường Không đã tích cóp được một khoản tiền không nhỏ nhưng chưa chắc đã đủ dùng.
Bởi vậy mới nói… ở bất cứ nơi đâu, chỉ có nhiều tiền mới là vương đạo!
Về phần vận mệnh sau này của Hắc Thiết sơn trang, Mạc Thiết chuẩn bị trùng kiến Hắc Thiết sơn trang, hay là chuẩn bị an hưởng lúc tuổi già??
Hết thảy đều không còn liên quan gì tới Tô Trường Không nữa.
Tô Trường Không đã làm cho bọn họ quá nhiều. Hắn đã thay Hắc Thiết sơn trang diệt trừ uy hiếp nhưng hắn không có khả năng cả đời ở lại Hắc Thiết sơn trang, bảo vệ nó cả đời!
Buổi sáng ngày hôm sau, Tô Trường Không giấu Thiết Thú chiến giáp trong một tòa núi hoang cách Thanh Thủy thành hơn mười dặm, còn hắn lại một mình đi vào Thanh Thủy thành, thuê một gian trạch viện vô cùng yên tĩnh nghỉ ngơi.
"Hiện giờ cũng nên điều phối ra Phí Huyết tán!"
Tại tiểu viện nọ, cả tinh thần và thể lực của Tô Trường Không đều đã khôi phục lại một chút. Nhưng hắn cũng không chịu nhàn rỗi, bắt đầu điều phối Phí Huyết tán.
Tô Trường Không đã thu thập đầy đủ dược liệu của Phí Huyết tán, nhưng điều phối dược liệu cần phải có thời gian, nếu không Thạch Tử Kiên kia sẽ có vinh hạnh được thể nghiệm một chút mùi vị Phí Huyết tán!
Máu Hồng Phúc Xà, Huyết Trùng Thảo, Bại Huyết Hoa... Đủ loại dược liệu mà Tô Trường Không một mực sưu tầm trong khoảng thời gian này.
Hắn bắt tay vào xử lý chúng, hoặc là nghiền nát, hoặc là dùng nước sôi hầm nhừ, sau đó trộn lẫn lại, điều phối, ninh nấu, toàn bộ quá trình đều được khống chế nghiêm khắc dựa theo dược phương mà Hoa Thiện y sư đã đưa cho hắn.
Tiêu phí một, hai ngày thời gian, Tô Trường Không đã được chứng kiến một loại bột phấn màu đỏ máu đựng trong cái bình có kích thước chừng một bàn tay, đang lẳng lặng đứng yên trước mặt. Hắn không nhịn được khẽ nuốt nước miếng.
Loại bột phấn màu đỏ máu này… quá tà môn.