Nhưng hiện giờ tất cả bốn phía đều là võ giả Hắc Kỵ bang, nếu Tô Trường Không không thể nhanh chóng chém giết Thạch Tử Kiên kia, chắc chắn rằng bản thân hắn cũng khó có thể toàn thân trở ra…
Đây chính là lý do mà hắn vẫn một mực đắn đo không sử dụng sát chiêu đã tu luyện ròng rã ba tháng trời đó!
Bên kia, Trần Tráng cũng nhận thấy Thạch Tử Kiên vật lộn cùng Tô Trường Không mặc chiến giáp có chút thiệt thòi, lập tức hô to một tiếng: "Đại ca! Tiếp lấy!"
Trần Tráng ném cây thiết chùy có kích thước to bằng mặt người về phía Thạch Tử Kiên.
Thạch Tử Kiên duỗi tay bắt được cây thiết chùy nặng gần trăm cân kia.
Võ giả Thần Dũng cảnh được xưng tụng là lực lượng của một cánh tay đã đạt tới ngàn cân Thần lực, có thể thoải mái vung vẩy vũ khí nặng trăm cân, kẻ nào chắn kẻ đó tan nát tơi bời, nhưng vẫn rất ít người dùng vũ khí nặng như vậy, sẽ khiến thể lực tiêu hao không nhỏ!
Nhưng ở trong tay Thạch Tử Kiên, thiết chùy nặng trăm cân này lại nhẹ như không!
Thạch Tử Kiên nắm lấy thiết chùy, cười lạnh nói: "Xem lão tử hủy cái xác rùa của ngươi!"
"Rống!"
Từ trong yết hầu, Thạch Tử Kiên phát ra một tiếng hô tựa như sấm sét, khiến cho những võ giả Hắc Kỵ bang phụ cận, thân thể biến chao đảo, đầu óc thành quay cuồng.
"Oanh!"
Hai tay Thạch Tử Kiên nắm thiết chùy, thúc giục công lực đến mức tận cùng, cánh tay bành trướng thêm một vòng lớn, đã đạt tới kích cỡ bằng một nửa tấm lưng của người thường, từng sợi mạch máu mấp máy tựa như cá chạch…
Một chùy hung hãn đập thẳng vào đầu Tô Trường Không.
Có thể nói một chùy này mang theo uy thế long trời lở đất, kể cả trước mặt là một khối sắt đá có đường kính lên tới mấy mét, lại sở hữu sức nặng ngàn cân, cũng chịu chung số phận bị đập nát bấy!
Ngay tại giờ khắc này, Tô Trường Không đã sớm điều chỉnh xong góc độ xuất đao, toàn thân đang trong quá trình vận sức chờ phát động.
Bàn tay nắm phía trên chuôi Trảm Thiết đao bên hông, hắn nhận thấy một luồng cảm giác huyết mạch tương thông cùng với đao khí sắc bén, vô kiên bất tồi đang tràn ngập bên trong Trảm Thiết đao!
Đây là thành quả đạt được từ khi Tô Trường Không tự học luyện Dưỡng Đao Thuật tới nay, mỗi ngày đều không ngừng uẩn dưỡng, một mực kéo dài tới cả trăm ngày.
Giờ phút này, Tô Trường Không tinh khí thần hợp nhất, cả người đều dung hợp cùng Trảm Thiết đao trong tay, hai mà như một!
Trảm Thiết Đao Pháp. Liêu trảm!
"Tạch lang!"
Tiếng ma sát chói tai, bén nhọn, chợt bùng nổ.
Trảm Thiết đao ra khỏi vỏ.
Vỏ đao vang lên âm hưởng ong ong. Đao khí tràn đầy lập tức lan tràn ra xung quanh, xé nhỏ mặt đất trong phạm vi một mét xung quanh thành từng khe nứt sâu hoắm, giống như một con rồng bằng kim loại vừa thoát khỏi vỏ đao trói buộc, bắt đầu giương nanh múa vuốt.
Cùng với đó là ánh đao sáng như tuyết chói lòa khiến mắt người đau đớn!
Đùng!
Trảm Thiết đao lạnh lẽo vẩy từ dưới lên, đòn công kích hung hãn mang theo tiếng âm bạo điếc tai!
"Cái gì?" Con ngươi của Thạch Tử Kiên co rút lại.
Lần đầu tiên khi đối mặt với Tô Trường Không, hắn lại có cảm giác bản thân vừa được trở về chiến trường lúc trước…
Được đứng đối diện với khung cảnh cả ngàn người đang điên cuồng giết chóc…
Được đứng đối diện với kẻ địch mà cả đời này hắn vẫn luôn sợ hãi…
Hắn còn nhớ… gần như đối phương chỉ tùy ý xuất ra một đao nhưng lại là một đao đỉnh phong khiến hắn suýt chút nữa thì bỏ mạng.
Kể cả khi Thạch Tử Kiên đã nhặt lại được mệnh từ trong tay đối phương, thân thể hắn vẫn dính phải trọng thương khó có thể phục hồi, cuối cùng chỉ có thể ảm đạm rời đi, tới vùng biên cương nhỏ bé mà tác oai tác quái.
"Đang!"
Chỉ trong chớp mắt, lưỡi dao phá không chém ra đã va chạm cùng một chỗ với chùy sắt nặng nề.
Hai luồng lực lượng nổ tung, kình lực lan ra bên ngoài khiến mặt đất trong phạm vi một hai trượng xung quanh rung động kịch liệt, từng khe nứt tựa như mạng nhện lan tràn bốn phía, có một loại cảm giác núi rung đất chuyển!
"Ca sát!"
Âm thanh kim loại vỡ nát đột ngột vang lên.
Dưới một đòn tinh khí thần hợp nhất của Tô Trường Không, một chiêu đao pháp đã đạt tới tình trạng kinh diễm lóe lên, công tới, khiến cho cây cự chuy có kích thước bằng cái chậu rửa mặt trong tay Thạch Tử Kiên nhanh chóng tứ phân ngũ liệt, nát vụn bắn tứ tung!
Nói trắng ra, Dưỡng Đao Thuật chính là ngày thường rót tinh khí thần của chính mình vào bên trong phối đao, tích tụ, bồi dưỡng đao khí.
Chỉ cần chờ đến thời khắc mấu chốt, sẽ một lần bùng nổ mà ra, vượt qua cực hạn.
Dưỡng đao trăm ngày… Một mực chờ tới tận lúc này, cuối cùng Tô Trường Không đã lựa chọn phóng thích.
Sau một đao chém nát binh khí của Thạch Tử Kiên, Tô Trường Không có thể cảm nhận được rõ ràng, trong cơ thể đang có một cơn kiệt sức đánh úp lại.
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếng thứ hai suy, tiếng thứ ba kiệt!
Trảm Thiết Đao Pháp. Chém ngang!
"Rống!"
Nhưng Tô Trường Không không để ý đến cảm giác suy yếu kia.
Từ cổ họng hắn bộc phát ra một tiếng gầm nhẹ, hai tay hắn nắm chặt lưỡi dao, chân khí được rót vào, duy trì luồng đao khí kia không tiêu tan.
Hắn lại chém ra đao thứ hai,
Lần này chỉ là một đường chém ngang vô cùng đơn giản, nhưng ánh đao lại biến thành một sợi tơ màu bạc thật nhỏ, kình lực ngưng tụ vào một đường, vô kiên bất phá (không gì không phá được)!