Thạch Tử Kiên không nguyện ý làm như lời Trần Tráng nói.
Thứ nhất, nếu làm như vậy sẽ khiến thuộc hạ dưới tay chết cực kỳ nhiều, dù Hắc Kỵ bang thắng cũng không tránh khỏi tổn thất thảm trọng.
Thứ hai, lấy tính cách dũng mãnh, bá đạo của Thạch Tử Kiên, đối mặt với loại cường giả kiến liệp tâm hỉ (thấy điều mình thích, không khỏi động tâm) này, hắn cũng sôi trào hứng thú, tất nhiên là phải tự mình ra tay đánh chết đối phương, mới khiến bản thân mình thống khoái!
Không đợi Trần Tráng khuyên nhiều, Thạch Tử Kiên đã bước lên một bước, bật ra tràng cười điên cuồng, rồi quát một tiếng rõ ràng, vang vọng khắp không gian: "Hôm nay lão tử sẽ lột da lóc xương ngươi, cho ngươi hiểu được không một ai có tư cách giương oai trước mặt Hắc Kỵ bang ta!"
Nghe vậy, trong lòng Tô Trường Không lập tức dâng lên một luồng cảm xúc lẫn lộn, có ngưng trọng lại có hưng phấn.
Phải biết rằng từ mấy năm trước, khi lần đầu tiên hắn tập võ, chân ướt chân ráo bước vào võ đạo, đám người Hắc Kỵ bang này đã uy phong lẫm lẫm đi vào Hắc Thiết sơn trang, hung hãn ức hiếp, vơ vét tài sản...
Chỉ là bản thân hắn còn quá nhỏ yếu, không thể đối chọi được.
Nhưng hiện giờ mấy năm đi qua, Tô Trường Không hắn đã có thể đứng ngang hàng với bang chủ Thạch Tử Kiên của Hắc Kỵ bang!
Hắn! Đã có đủ thực lực để đối chọi với đám người hung ác này!
Từ xưa tới nay, Tô Trường Không vốn là người làm việc cẩn thận, không bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc, nhưng hắn chưa bao giờ là kẻ nhát gan sợ phiền phức.
Ngược lại, hắn còn sở hữu một trái tim võ giả, không sợ cường địch!
Đã làm, sẽ làm đến cùng!
"Bang chủ... Muốn ra tay !"
"Gia hoả này chết chắc rồi!"
Đám bang chúng Hắc Kỵ bang đứng xung quanh, ai nấy đều hưng phấn đến mức thân thể run rẩy không ngừng.
Ở trong mắt bọn họ, Thạch Tử Kiên chính là người mạnh nhất vùng Thanh Thủy thành này.
Không một ai có thể chống lại.
Không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu chiến quyền uy!
"Giết!"
Thạch Tử Kiên đã sớm không thể kìm nén được sát ý trong lòng. Bóng dáng chợt lóe, thân hình khôi ngô cao tới hai mét đã lao thẳng tới Tô Trường Không.
"Đến đây!" Trong lòng Tô Trường Không cũng có chút hưng phấn.
Đã đạt tới cảnh giới như hắn, ngay cả Tào Hoằng, loại cường giả Thần Dũng cảnh cũng bị hắn dùng ba đao chém giết… Hắn muốn kiếm một đối thủ xứng tầm, là chuyện cực kỳ khó khăn.
Cũng chỉ có Thạch Tử Kiên, cao thủ được tôn xưng là đệ nhất Thanh Thủy thành, mới khiến huyết dịch trong cơ thể hắn bắt đầu sôi trào.
"Oanh!"
Thạch Tử Kiên ngang nhiên nện ra quyền phải, đánh thẳng vào mặt Tô Trường Không.
Một quyền này mang theo kình phong hùng hậu, đã khiến không khí phía trước đều biến thành trạng thái chân không, cũng khiến Tô Trường Không cảm nhận được một loại trạng thái căng thẳng đến hít thở không thông.
Uy thế của duy nhất một quyền này đã vượt lên tất cả những võ giả mà Tô Trường Không từng gặp mặt!
Tô Trường Không không có bất cứ do dự nào, thân thể cong lại, không né không tránh, lập tức đánh ra quyền phải, va chạm chính diện cùng Thạch Tử Kiên.
Ở giữa những đốt ngón tay trên phần giáp của hắn, là những chiếc gai nhọn dài tới nửa thước, nếu va chạm chính diện, Tô Trường Không sẽ là phương tuyệt đối chiếm ưu thế thật lớn.
Còn Thạch Tử Kiên, máu thịt, xương cốt đều sẽ bị xỏ xuyên qua!
"Sất!"
Nhưng một khắc kia, trước khi nắm tay kịp va chạm, trong miệng Thạch Tử Kiên đã hung hăng phát ra một tiếng gầm tựa sấm sét.
Chỉ thấy trên khuôn mặt hắn, trên phần da thịt lộ ra bên ngoài y phục, chợt nổi lên một mảnh huyết quang nhàn nhạt.
Tiếng quát đập thẳng vào mặt kia, lại khiến động tác của Tô Trường Không rơi vào một chút ngưng trệ, khí huyết trong cơ thể bỗng chốc cuồn cuộn sôi trào!
Giây tiếp theo hai quyền va chạm.
Nhưng tình cảnh nắm tay Thạch Tử Kiên bị xỏ xuyên qua trong tưởng tượng lại không xuất hiện, ngược lại phía trên nắm tay người này có một mảnh hào quang kim loại nhàn nhạt bao phủ.
Khiến cho gai nhọn bằng kim loại không cách nào đâm thêm được nữa, ngược lại còn bị một luồng lực lượng khủng khiếp đè ép làm gấp khúc, gãy gập!
"Bành!"
Phần cánh tay phải thừa nhận lực đạo quá lớn, bức bách Tô Trường Không không thể khống chế, phải lui về phía sau một bước.
Bàn chân nặng nề đạp lên mặt đất, in hình những dấu chân thật sâu, thật rõ ràng!
“Hả? Đây là... Khí Huyết cảnh?" Tô Trường Không có chút kinh dị nhủ thầm.
Nếu cùng là Đoán Thể đại thành, dù cường độ thể phách có một chút chênh lệch nhưng không thể đạt tới trình độ có thể nghiền áp kiểu này.
Thế nhưng chỉ một lần va chạm chính diện, hắn đã cảm nhận được sự áp chế đến từ đối phương.
Tình huống này chỉ có một lời giải thích… Thạch Tử Kiên là võ giả Khí Huyết cảnh!
"Không đúng... Nghe đồn tầng thứ nhất Khí Huyết cảnh là Khí Huyết Bạc Sa (nôm na là khí huyết phủ ngoài cơ thể nhưng một lớp vải voan mỏng) . Nhưng khí huyết bên ngoài thân thể hắn lại ẩn núp đi, không lộ ra ngoài. Hiển nhiên không đạt tới trình độ này!"