Nếu đã là thành viên của Hắc Liên giáo chắc chắn cũng là một đám người điên đã bị tẩy não, có tín ngưỡng kiên định, tuyệt đối sẽ không gọi Hắc Liên giáo là tà giáo.
Tới đây, sắc mặt Vương Vân càng trở nên nghiêm túc hơn, hắn đã quyết định đi vào vấn đề chính: "Không dối gạt Văn huynh, gần đây Hắc Liên giáo tàn sát bừa bãi, càng ngày càng quá đáng trong vùng Thanh Thủy thành, khiến không ít bình dân vô tội nhân tài lưỡng không (người và tiền đều mất trắng), cửa nát nhà tan. Ta vốn là quan phụ mẫu Thanh Thủy thành, mỗi ngày đều vì chuyện này mà trằn trọc, không màng cơm nước, thật sự không thể ngồi xem việc này tiếp tục diễn ra nữa."
Lời này lại khiến Tô Trường Không nghe mà trong lòng kinh ngạc.
Tựa như ý của Vương Vân này là muốn đối phó Hắc Liên giáo!
Đương nhiên, điều khiến Tô Trường Không càng thêm kinh ngạc hơn chính là hắn rất rõ thái độ làm người của Vương Vân, đối phương tuyệt đối không phải một vị quan tốt ghét ác như cừu, suy nghĩ vì dân.
Tô Trường Không biết, Hắc Kỵ bang điên cuồng ngang ngược, hoành hành khắp vùng Thanh Thủy thành này đã được mấy năm rồi.
Bản thân hắn lại là nhân chứng sống, là người đã tận mắt nhìn thấy vài năm qua Hắc Thiết sơn trang đều bị Hắc Kỵ bang bóc lột.
Đây là chuyện không thể nghi ngờ.
Nhưng hắn lại chưa từng nghe nói tới hành động diệt phỉ của quan phủ Thanh Thủy thành.
Qua đó cũng đủ thấy, vị Vương Vân tri phủ trước mắt hắn đây không phải vị quan tốt như đối phương vừa tự nhận.
Lại bàn về Hắc Liên giáo.
Phải biết rằng, thế lực tổng thể của giáo môn kia đã trải rộng vài châu trên lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều. Bọn họ chính là một con quái vật khổng lồ, ít nhất cũng không phải một Hắc Kỵ bang nho nhỏ có thể sánh ngang được.
Vậy mà Vương Vân tri phủ trước mặt hắn không để ý tới những chuyện Hắc Kỵ bang đã làm, trái lại còn muốn ra tay với Hắc Liên giáo?
Nhưng Tô Trường Không không phải thằng ngốc, sau khi hắn cẩn thận tự hỏi một phen, đã hiểu được điểm mấu chốt trong đó!
Nguyên nhân rất đơn giản: bản chất của Hắc Kỵ bang và Hắc Liên giáo có khác biệt.
Hắc Kỵ bang là tổ chức bang hội, nhiều nhất chỉ được gọi là một đám thổ phỉ.
Loại bang hội, thổ phỉ như vậy tồn tại quá nhiều trong Đại Viêm hoàng triều, không biết bao nhiêu mà kể. Dù quan phủ tiêu diệt Hắc Kỵ bang trước mắt, chỉ cần qua vài năm nữa, lại có Hắc Kỵ bang thứ hai xuất hiện, còn không bằng mở một mắt nhắm một mắt để yên cho đám người kia phát triển.
Đến lúc đó, để củng cố địa vị của mình, Hắc Kỵ bang kia sẽ khai chiến cùng những bang hội khác, vài bên tự kiềm chế lẫn nhau, không làm quá phận là được.
Tựa như hiện giờ Hắc Kỵ bang và Bạch Ngọc bang đang tranh đấu vậy!
Vô luận là bên nào đắc thế, đều không uy hiếp đến Vương Vân.
Vì sao hắn lại dám chắc như vậy?
Phải biết rằng, ở Đại Viêm hoàng triều, giết quan viên triều đình chính là trọng tội chân chính, sẽ khiến Thần Bộ ti của Đại Viêm hoàng triều chú ý, nhúng tay vào điều tra.
Tất cả những người tham dự vào vụ án giết quan này đều sẽ bị xử lý bằng hình phạt tàn nhẫn nhất như thiên đao vạn quả, ngũ mã phanh thây!
Đừng nhìn Hắc Kỵ bang hung ác, nhưng dù bọn họ có hung ác tới cỡ nào đi chăng nữa cũng không dám làm gì Vương Vân.
Tuy bọn họ là kẻ lưu vong nhưng lại không phải thằng ngốc, trước khi đôi bên không có xung đột về mặt lợi ích, ai nấy đều bình an vô sự.
Nhưng Hắc Liên giáo lại hoàn toàn khác.
Hắc Liên giáo thuộc loại tà giáo muốn tạo phản, phá vỡ hoàng quyền, thậm chí ở Hắc Liên giáo, còn tiến hành treo giải thưởng cho thành viên lấy được đầu quan viên trong Đại Viêm hoàng triều!
Bởi vậy, nếu Vương Vân tiếp tục ngồi xem Hắc Liên giáo phát triển lớn mạnh ở vùng Thanh Thủy thành, chỉ sợ càng đợi càng muộn màng, càng chờ càng hỏng bét, chẳng những có thể bị cấp trên khiển trách, đánh mất mũ cánh chuồn, thậm chí còn gặp phải nguy hiểm liên quan tới tánh mạng.
Hắc Kỵ bang không uy hiếp đến Vương Vân, Vương Vân tất nhiên là sẽ không mạo hiểm đi tiêu diệt Hắc Kỵ bang.
Thành công, đây chỉ là việc nằm trong bổn phận của hắn, chỉ được khen là quan phụ mẫu tốt, chứ không nhận được chút ưu đãi nào.
Mà thất bại, chắc chắc sẽ tổn thất thảm trọng, do bản thân tự phụ trách.
Hắc Liên giáo lại thực sự uy hiếp đến địa vị, thậm chí là tánh mạng của Vương Vân.
Đương nhiên, đối phương cần phải coi trọng chuyện này!
Tô Trường Không suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt trong đó, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Kỳ thực trong tình thế hiện giờ, khi Đại Viêm hoàng triều loạn trong giặc ngoài, chỉ sợ cũng tồn tại không ít những quan lại địa phương “Khôn khéo” giống Vương Vân này!
Hắc Kỵ bang không uy hiếp đến Vương Vân, thì mặc kệ bọn chúng làm hại nhân dân đến mức nào, cũng chẳng liên quan gì tới Vương Vân.
Từ đó suy ra, Vương Vân muốn đối phó Hắc Liên giáo, cũng chẳng phải vì dân chúng, đối phương chỉ vì chính mình mà thôi.
Tô Trường Không không mặn không nhạt, trong giọng nói ngầm có ý trào phúng nói: “Văn mỗ đúng là kính nể Vương đại nhân ghét ác như cừu, khiến cho bình dân bách tính của vùng Thanh Thủy thành này, mỗi người đều được an khang, an cư lạc nghiệp, phát triển không ngừng! Nếu Vương đại nhân xuất hiện ngoài đường, chắc chắn mỗi người đều sẽ lớn tiếng khen Vương đại nhân không dứt miệng!"
Cũng không biết Vương Vân có nghe ra Tô Trường Không đang trào phúng hay không, hoặc là nghe ra nhưng cố ý giả vờ không nghe thấy, chỉ biết đối phương lập tức cười mỉa nói: "Đây đều là việc nằm trong bổn phận của bản quan."