Tô Trường Không cũng không tiếp tục chế nhạo Vương Vân nữa, hắn nói thẳng: "Vương đại nhân có lòng muốn ra tay với Hắc Liên giáo chính là chuyện tốt với mọi người, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì với một võ phu như Văn mỗ?"
Vương Vân muốn đối phó với Hắc Liên giáo, hoàn toàn có thể điều binh khiển tướng đi làm, tìm hắn tới là muốn làm gì?
Vẻ mặt Vương Vân nghiêm túc nói: "Phần lớn thành viên của Hắc Liên giáo đều có thực lực không tầm thường, mà Văn tiên sinh lại là người võ nghệ cao cường, vô cùng hiếm thấy trong Thanh Thủy thành. Ta muốn nhờ Văn tiên sinh ra tay, chém giết những tà giáo đồ kia! Như vậy có thể làm tan rã thế lực của Hắc Liên giáo ở Thanh Thủy thành!"
Trên thực tế thành viên của Hắc Liên giáo cũng không nhiều.
Lúc trước Tô Trường Không từng gặp được đám người Triệu Thanh, Độ Chân. Tuy cả đám khá đông nhưng trong đó chỉ duy nhất kẻ cầm đầu Độ Chân, Triệu Thanh là thành viên chính thức của Hắc Liên giáo mà thôi.
Bọn họ có được lệnh bài thân phận trong Hắc Liên giáo, còn những kẻ khác, đại đa số đều là thủ hạ đã bị bọn họ mê hoặc, khống chế để điều khiển, còn chưa được tính là thành viên chính thức của Hắc Liên giáo.
Có thể nhận thấy, đám thành viên Hắc Liên giáo này, hoặc là bản thân sở hữu tu vi võ đạo không tầm thường, hoặc là có năng lực mê hoặc lòng người rất mạnh.
Điểm mạnh của cách phân chia thành viên này chính là, chỉ cần dùng bọn họ làm trung tâm, tỏa đi khắp nơi, nhân lúc loạn lạc này để lôi kéo, ép buộc một nhóm bình dân hoặc một đám binh lính mất chỉ huy nghe theo… sẽ khiến Hắc Liên giáo dễ dàng thâu tóm được Thanh Thủy thành trong khoảng thời gian ngắn.
Bên cạnh đó, cách làm này cũng có điểm yếu.
Đó là chỉ cần chém giết đám giáo đồ Hắc Liên giáo này, có thể dần dần trừ khử , dẹp yên tất cả những náo động của vùng Thanh Thủy thành.
"Vương Vân này... Đúng là nhân tinh (cáo già, lõi đời)." Tô Trường Không âm thầm nói.
Bàn về cách đối phó Hắc Liên giáo.
Trên thực tế Vương Vân hoàn toàn có thể dùng thân phận tri huyện của mình, để trực tiếp phát động quan phủ, quần chúng các nơi đến đối phó Hắc Liên giáo.
Đây là biện pháp cho thấy hiệu quả nhanh nhất.
Nhưng hiển nhiên Vương Vân không lựa chọn làm như vậy, hắn lo lắng cử động này sẽ chọc họa lên thân.
Nếu Vương Vân phát động toàn bộ lực lượng để đối phó Hắc Liên giáo, cũng tương đương với khai chiến chính diện cùng Hắc Liên giáo, và làm như vậy cực kỳ không ổn.
Vì sao lại nói cách làm này không ổn?
Kỳ thực cách làm này chỉ không ổn với đám Hắc Liên giáo mà thôi.
Bởi vì nếu Vương Vân áp dụng cách làm này với những người khác, hoặc đám cường đạo, thổ phỉ khác, chắc chắn những đối tượng kia sẽ phản kháng, nhưng ít khi bọn họ lại phản kháng đến mức dám ra tay giết hại mệnh quan triều đình.
Hoặc ít hoặc nhiều, bọn họ vẫn có chút cố kỵ.
Nhưng đám tà giáo đồ Hắc Liên giáo này lại chẳng cố kỵ bất cứ thứ gì. Bọn chúng hoàn toàn có thể giết Vương Vân, thậm chí là thân nhân, bằng hữu của Vương Vân… Tất cả đều sẽ đối mặt với hành động ám sát của Hắc Liên giáo!
Bởi vậy Vương Vân phải cực kỳ cẩn thận, nhất quyết không được để lộ ra ý muốn đối phó với Hắc Liên giáo.
Do đó, hắn mới nghĩ tới điểm này, cứ dứt khoát đi nhờ những cường giả võ đạo ra mặt chém giết những thành viên Hắc Liên giáo đang họa hại xung quanh kia.
Lại nói, những hiệp khách giang hồ có võ công cao cường, không quen nhìn Hắc Liên giáo gây họa, rút đao giết tặc, vì danh trừ hại…
Đây vốn là điều cực kỳ bình thường!
Hơn hết là việc làm của bọn họ không hề liên quan gì tới Vương Vân hắn!
Mà một vài võ đạo cao thủ trong vùng Thanh Thủy thành, như là quán chủ Hứa Kim của Thiết Y võ quán chẳng hạn. Dù bọn họ đều có thực lực mạnh mẽ, nhưng cũng không dám trêu chọc Hắc Liên giáo, sợ liên luỵ tới người nhà.
Vương Vân đã nhờ nhưng không thể đánh động bọn họ.
Thế nhưng người trẻ tuổi Văn Thái trước mắt này lại khác, thân phận của đối phương thần bí lại có võ công cao cường.
Đúng là sự lựa chọn thích hợp nhất!
Lúc này Vương Vân tự mình khom lưng thật sâu với Tô Trường Không: "Còn xin Văn tiên sinh giúp đỡ những dân chúng vô tội bị Hắc Liên giáo kia giết hại! Đây là thiên đại công đức!"
Vương Vân nói dõng dạc, chân thành vô cùng nhưng Tô Trường Không lại không lộ ra chút cảm xúc nào.
Hắn biết Vương Vân này chỉ là vì chính mình mà thôi.
Tô Trường Không thản nhiên nói: "Được rồi, Văn mỗ vốn không phải người tốt, ghét ác như cừu, đừng lấy chuyện đó ra để đánh động ta. Hơn nữa, cả ngươi và ta đều rất rõ ràng sự lợi hại của Hắc Liên giáo. Một khi ra tay với bọn họ, xử lý không tốt sẽ làm liên lụy tới thân bằng. Vương đại nhân đừng nói với ta là ngươi định nói chuyện suông rồi bảo ta đi liều mạng với Hắc Liên giáo nhé?"
Tô Trường Không không phải hạng người khờ dại, dù hắn cũng gai mắt, thậm chí là phẫn nộ với hành vi trơ trẽn của Hắc Liên giáo nhưng bảo hắn bỗng dưng đi trêu chọc vào quái vật lớn bậc này thì không có chuyện đó đâu.
Đây không phải cử động của người thông minh.