"Ta là người Hạ Viêm gia tộc, xin hỏi trong gương này có cái gì vậy?" Hạ Viêm Nghĩa không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
Với thực lực của Thạch Kinh Thiên, vậy mà vẫn phải chật vật lao ra từ trong gương, có thể tưởng tượng cửa khảo nghiệm thứ tư này quả thật không tầm thường.
Thạch Kinh Thiên liếc ngang nhìn gã một cái, rồi thản nhiên nói: "Tự mình vào xem chẳng phải sẽ biết rồi sao?"
Nói xong, Thạch Kinh Thiên không thèm để ý đến ba người bọn họ, một mình gã khoanh chân ngồi xuống một chỗ bên trong không gian hình tròn, bắt đầu khôi phục tiêu hao, đồng thời cũng tiêu hóa kinh nghiệm đạt được từ một trận chiến trước đó.
Hạ Viêm Nghĩa ăn phải canh bế môn, có chút khó xử, nhưng ngẫm lại, đây cũng là chuyện bình thường.
Nói gì thì nói, ở trong này bọn họ cũng là đối thủ cạnh tranh, ai nấy chỉ ước trừ mình ra tất cả mọi người đều thất bại, đối phương làm sao có thể dễ dàng nói cho bọn họ biết tình báo mà mình nhận được?
"Vào xem tình huống đi." Hồng Chấn Tượng nói.
Thạch Kinh Thiên có thể rời khỏi, nghĩa là một cửa này có nguy hiểm, nhưng người ở bên trong vẫn có thể lựa chọn lui lại.
"Ừm." Tô Trường Không và Hạ Viêm Nghĩa đều đồng ý.
Ngay sau đó, ba người bọn họ đều chậm rãi đi tới phía trước một mặt gương thật lớn. Mặt gương này mềm mại giống như nước.
Ba người không chút do dự đã chui vào trong đó.
"Ừm?" Vừa bước vào bên trong, Tô Trường Không chợt ngây ngẩn cả người, bởi vì khung cảnh xuất hiện trước mắt hắn là một mảnh thiên địa thuần trắng, cả không trung lẫn đại địa, đều thuần một màu trắng.
Không nhìn thấy Hồng Chấn Tượng và Hạ Viêm Nghĩa, xem ra cửa khảo nghiệm cuối cùng này chỉ có thể dựa vào thực lực của chính mình, tuyệt đối không thể liên thủ cùng người khác thông qua được.
Mà ở ngay phía trước, cách Tô Trường Không đó không xa, lại xuất hiện một bóng người mơ hồ.
Bóng người nọ nhìn thấy Tô Trường Không, thân thể bắt đầu vặn vẹo, biến ảo, diện mạo vốn mơ hồ cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Người này mặc hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, đeo phối đao bên hông, tướng mạo hoàn toàn giống Tô Trường Không như đúc.
"Thì ra là thế... khảo nghiệm bên trong Kính Ảnh không gian này, là phải đánh bại chính mình?" Tô Trường Không giật mình hiểu ra.
Phải biết rằng, chính mình mạnh mẽ vượt xa những địch nhân khác, và chính mình mới là đối thủ khó đánh bại nhất!
Bởi vì cả vũ kỹ lẫn kinh nghiệm chiến đấu, hai bên đều giống nhau, tựa như bản thân đang đứng trước một mặt gương, và không cần biết làm như thế nào, cũng rất khó đánh bại được một địch nhân hoàn toàn giống chính bản thân mình!
Đối diện kính tượng Tô Trường Không nhìn chằm chằm vào Tô Trường Không, ánh mắt lạnh như băng, trong mắt có mờ mịt sát ý.
"Một kẻ giả mạo cũng muốn là địch với ta?" Tô Trường Không thấy vậy, lập tức hừ lạnh một tiếng.
Kính Ảnh không gian này lại phản chiếu ra một kính tượng nhân giống hệt bản thân mình, và đánh bại đối phương chính là nội dung của một cửa khảo nghiệm này.
Thoạt nghe cứ tưởng dễ dàng, nhưng một khi phải đối mặt với nó, khẳng định là không đơn giản như vậy!
"Giết!"
Tô Trường Không tiến lên một bước, lập tức súc địa thành thốn, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt kính ảnh nhân, Trảm Thiết đao bên hông thoát khỏi vỏ, cùng đao hồn sinh ra cộng minh.
Một đao này lập tức biến thành một sợi tơ màu bạc, chém về phía kính ảnh nhân.
Gương mặt kính ảnh nhân nọ không chút thay đổi, Trảm Thiết đao bên hông ra khỏi vỏ, một luồng dao động đao hồn lan tràn trong không khí.
Trảm Thiết đao của hắn lập tức xé rách không khí, bổ thẳng ra ngoài.
"Đang!"
Song đao va chạm.
Trong không khí phát ra âm thanh sắt thép va chạm đinh tai nhức óc, cùng với dao động đao hồn lan tràn khuếch tán, khiến cho không gian nổi lên một tầng gợn sóng mờ mịt, tiếng đao ngân vang lên không dứt bên tai!
"Xuy!"
Song đao trên tay kính ảnh nhân và Tô Trường Không chém thẳng vào nhau.
Hàn quang bùng lên trong mắt kính ảnh nhân, một chút hàn quang trực tiếp nở rộ trên mi tâm, một thanh trường đao phong cách cổ xưa nguyên thủy xé rách không gian, giết về phía Tô Trường Không với tốc độ nhanh tới mức dùng mắt thường khó có thể bắt giữ được.
Đúng là đao hồn xuất khiếu!
"Đang!"
Tô Trường Không khẽ động ý niệm, đao hồn trong thức hải cũng bắn nhanh ra ngoài, lưỡi dao của hai người va chạm vào nhau, bạo phát một vụ nổ chấn động linh hồn.
Ngay sau đó, hai luồng đao hồn đều bay ngược ra ngoài, xoay quanh một vòng rồi lại một lần nữa dung nhập vào trong thức hải.
“Thủ đoạn của kính tượng nhân này tuyệt đối giống ta như đúc, ngay cả phương thức chiến đấu, kinh nghiệm thực chiến cũng giống nhau..." Tô Trường Không càng đánh càng kinh hãi.
Bởi vì kính ảnh nhân trước mắt hoàn toàn là một Tô Trường Không khác, đối phương nắm giữ công pháp, vũ kỹ giống hắn như đúc.
Chiến đấu cùng đối phương cũng khiến cho Tô Trường Không thấu hiểu được một loại cảm giác vô lực và khó khăn trước nay chưa từng có!
Bởi vì không cần biết hắn đánh ra loại công kích gì, trong lòng đối phương đều hiểu rõ, cũng có thể nhanh chóng phản ứng lại.
"Oanh!"
Tô Trường Không lại vung Trảm Thiết đao trong tay lên chém ra một lần nữa, kính ảnh nhân đối diện vươn một bàn tay, cứng rắn bắt được lưỡi dao, khiến cho lưỡi dao khó có thể tiến thêm được.
Ngay lập tức, làn da đối phương chuyển thành màu đỏ đậm, nhịp tim đập như trống, giống hệt một con hung thú hình người.
Đúng là dấu hiệu của Cự Kình Chiến Thể!
"Xuy!"
Kính ảnh nhân đã kích phát Cự Kình Chiến Thể, Trảm Thiết đao trong tay cũng trở nên nhỏ bé hơn rất nhiều, một đao trực tiếp chém thẳng vào đầu.
Được bộ thể phách cấp Võ Thánh tăng phúc, uy lực của một đao này đủ để khai sơn đoạn hải! (bổ núi, chém đứt biển)
"Đùng!"
Ngay lập tức, xương cốt trong cơ thể Tô Trường Không cũng nổ tung, chân huyết sôi trào.
Hắn vừa mở ra Cự Kình Chiến Thể, một quyền hung hăng đánh thẳng lên lưỡi đao của kính tượng nhân. Trong tiếng va chạm trầm đục, quyền kình và đao khí hóa thành sóng dao động hủy diệt, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Oanh oanh oanh!
Hai người điên cuồng giao thủ, quyền chưởng đao đều xuất, mỗi một lần va chạm, đều bộc phát ra dư chấn kinh hoàng, hệt như hai con con hung thú đang chiến đấu.
Nếu không có phải nơi đây chính là Kính Thiên Địa chỉ sợ hết thảy mọi thứ trong phạm vi hai người bọn họ giao chiến, đã hóa thành hỗn độn từ lâu rồi.
"Không được... Nếu cứ đánh tiếp như vậy, thực sự khó phân thắng bại, chỉ không công tiêu hao chân nguyên của ta thôi!" Trong lòng Tô Trường Không trầm xuống.
Suy cho cùng, hắn vẫn có điểm cố kỵ, không thể làm giống như kính tượng nhân kia, có thể ra tay mà không đắn đo bất cứ điểm gì, kể cả liều mạng đồng quy vu tận với hắn.
Dưới tình huống như vậy, nếu còn đánh tiếp nhiều nhất chỉ rơi vào kết cục liều mạng đồng quy vu tận, lưỡng bại câu thương mà thôi.
"Vẫn còn kính ảnh nhân khác?"
Mà càng khiến Tô Trường Không thêm kinh hãi chính là, sau khi hắn cùng với kính ảnh nhân trước mắt đánh đến khó hoà giải, thì trong không gian thuần trắng cách đó không xa, lại mơ hồ có kính ảnh nhân thứ hai bắt đầu ngưng tụ!
Thật hiển nhiên, bên trong Kính Ảnh không gian này, tuyệt đối không phải chỉ cần chiến thắng một kính ảnh nhân là đủ, mà là chiến thắng hai, thậm chí là ba kính ảnh nhân trở lên!