Mà hiện giờ, thanh niên mặc hắc y kia vốn không phải Võ Thánh… Đối phương cũng là Tiên Thiên võ giả giống gã.
Chuyện này khiến Vương Phục Hổ không khỏi động tâm.
Vốn dĩ bên trong Tiên Thiên cảnh, không ai đủ tư cách khiêu chiến gã!
"Đao trưởng lão, cẩn thận!" Hạ Viêm Kiệt và Đoan Mộc Đào cũng biết, dựa theo tình thế trước mắt, đôi bên khó mà tránh khỏi một trận chiến này. Vì vậy, bọn họ vội vàng dặn Tô Trường Không một câu.
"Ừm." Tô Trường Không chỉ gật gật đầu, sau đó bóng dáng khẽ động, đã vượt qua khoảng cách dài dằng dặc trước mắt, để nhẹ nhàng dừng tại trung tâm Xuân Vũ hồ, đứng trên trên mặt nước, từ xa xa đối diện với Vương Phục Hổ.
"Vương Phục Hổ này chính là đệ nhất cường giả dưới Võ Thánh của Hổ Uy hoàng triều. Chỉ Võ Thánh ra tay mới có thể chém giết hắn, Đao trưởng lão có thể thắng được hắn sao?" Trong giọng nói của Hạ Viêm Kiệt mơ hồ chứa chút lo lắng.
Đoan Mộc Đào cũng gắt gao nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng đối diện ở trung tâm hồ nước.
Bản thân gã đã được chứng kiến không chỉ một lần Tô Trường Không xuất thủ, và mỗi khi hắn ra tay đều làm cho người ta rung động.
Khoảng mấy năm trước, hắn từng một lần chém hết cường địch, thu thần khí Hóa Long môn vào trong túi, vậy thì hiện giờ hắn sẽ mạnh mẽ đến loại tình trạng gì?
Cho nên, dù đối mặt với đệ nhất nhân dưới Võ Thánh của tiền triều này, chưa chắc hắn sẽ kém người ta bao nhiêu!
"Ừm? Trên mặt hồ có người? Là võ giả!"
"Bọn họ muốn động thủ sao?"
Tô Trường Không và Vương Phục Hổ đứng đối diện nhau tại trung tâm hồ nước, lập tức hấp dẫn rất nhiều du khách bên hồ. Một đám đều ùn ùn lao tới, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, hào hứng quan sát hai người đang đứng giữa hồ.
"Ngươi tên là Đao Vô Phong? Ngươi có tư cách để ta ra tay!" Vương Phục Hổ đứng từ phía xa, quan sát Tô Trường Không, chiến ý trong lòng bộc phát. Gã trầm giọng nói ra.
"Vậy phải nhìn xem ngươi có tư cách khiến cho ta dùng tới bản lĩnh chân thật hay không." Tô Trường Không bình tĩnh nói, hắn cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Vương Phục Hổ, tồn tại làm cho Hạ Viêm Kiệt cảm thấy cần phải để Võ Thánh tự mình ra tay mới có thể trấn áp được này, có bản lĩnh gì.
"Cuồng vọng!" Sắc mặt Vương Phục Hổ trầm xuống, gã cũng không nhiều lời vô nghĩa, bọn họ đang đứng giữa Xuân Vũ hồ mênh mông rộng lớn, gã hoàn toàn có thể buông tay mà chiến!
Oanh!
Bàn chân Vương Phục Hổ tiến lên một bước, đạp cho mặt hồ vốn đang bình tĩnh, lập tức lõm xuống.
Ngay tiếp theo, Vương Phục Hổ lại như một con mãnh hổ rít gào, điên cuồng lao tới.
"Hàng Long Phục Hổ Quyền!"
Khí thế trên người Vương Phục Hổ liên tục được kéo lên, quyền phải trên tay gã kết thành quyền ấn, một quyền hung tàn đánh tới.
"Ngang!"
"Rống!"
Trên không trung phủ kín khắp Xuân Vũ hồ, chợt vang lên tiếng long ngâm xuyên vân liệt vụ, cùng với tiếng hổ gầm kinh sợ núi rừng.
Trên cánh tay Vương Phục Hổ, xuất hiện hình ảnh tựa như rồng cuốn hổ chồm, hai bên giao triền, mang theo thần uy hàng long phục hổ!
Hiển nhiên Vương Phục Hổ đã nghiêm túc ra tay, và vừa ra tay là một mảnh long trời lở đất.
Đây là quyền pháp đạt tới cấp bậc chuẩn thần thông, chỉ tính riêng luồng hung uy long hổ kia thôi, cũng đủ làm kinh sợ người ta, tâm thần tan nát.
Hào quang chợt lóe trong đôi mắt Tô Trường Không, đạt tới trình độ của hắn, ngoại trừ Võ Thánh, đã rất ít có võ giả đủ tư cách làm hắn cảm thấy hứng thú!
Cự Kình công. Nộ Hải Vô Lượng!
Tô Trường Không cũng dùng quyền pháp nghênh địch.
Ngay lập tức, Cự Kình chân khí vốn tràn ngập mỗi một tấc trong cơ thể, nhanh chóng vận chuyển. Bản thân Tô Trường Không giống như một con cự kình hùng bá giữa vô tận hải dương, chỉ một hành động khẽ khàng, cũng có thể nhấc lên sóng gió ngập trời.
Năm ngón tay hắn nắm chặt lại, một quyền đánh ra, chân khí mênh mông quấn quanh phía trên nắm tay hắn, hình thành nên một vòng lốc xoáy biển sâu khổng lồ!
Giữa lúc lốc xoáy biển sâu xoay chuyển, dường như cả không gian chung quanh cũng biến dạng.
Ở giữa lốc xoáy kia, có một con cự kình đang há miệng rít gào, mang theo một luồng hung uy kinh người. Nó lao khỏi lốc xoáy, như muốn kéo người vào trong đó, rồi giảo sát thành phấn vụn.
Cự Kình công đạt tới thập nhất cảnh, lại chú trọng về phương diện thân thể lột xác, cũng khiến cho mỗi quyền mỗi chưởng xuất ra từ tay Tô Trường Không, đều mang theo thần uy phiên sơn đảo hải.
"Ầm vang!"
Hai đấm va chạm vào nhau, tựa như hai viên vẫn thạch vừa tiếp xúc cùng một chỗ, âm thanh long ngâm hổ gầm, cự kình gào thét vang lên không dứt bên tai.
"Hoa lạp lạp!"
Kình lực khuếch tán làm cho cả Xuân Vũ hồ đều đang chấn động, sóng nước trên mặt hồ cuồn cuộn nổi lên cao mấy chục trượng, như tiềm long thăng thiên. Lốc xoáy thật lớn không ngừng xoay tròn, gầm rống, khiến cho những con thuyền đang neo đậu gần bờ, đều chịu liên lụy.
"Đây... Đây là cái gì?"
Những du khách vãn cảnh bên hồ, vốn đang hưng phấn bừng bừng quan sát khung cảnh tại trung tâm hồ nước, cứ tưởng hai võ giả bình thường quyết đấu, góp vui. Ai biết đâu hai người nọ vừa giao thủ, đã khiến bọn họ sững sờ tới kinh ngạc.
Sóng nước cuồn cuộn nổi cao mấy chục trượng kia, trực tiếp chấn động cả Xuân Vũ hồ.
Và dù bọn họ đang đứng trên bờ, cũng có một loại cảm giác linh hồn muốn vỡ vụn.
Tình huống này đã hoàn toàn vượt qua những gì võ giả bình thường như bọn họ có thể hiểu được.
Chẳng lẽ hai người này là Võ Thánh trong truyền thuyết?
Thậm chí còn có người bị dọa sợ, lập tức lui về phía sau theo bản năng, dưới chân lảo đảo, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất!
"Kình lực thật mạnh..."
Hai đấm vừa va chạm, trong lòng Vương Phục Hổ lập tức cả kinh.
Gã cảm thấy quyền kình trên tay Tô Trường Không tựa như một vòng lốc xoáy biển sâu, muốn cắn nuốt gã vào trong đó, rồi xay toàn bộ thành mảnh nhỏ.
Và mặc cho gã kiệt lực chống cự, thân hình vẫn không yên, trực tiếp bị kéo vào lốc xoáy.
"Phục Hổ Chân Cương!"
Tình huống nguy cấp, từ trong cổ họng Vương Phục Hổ chợt tuôn ra một tiếng gầm nhẹ.
Ngay tiếp theo, một luồng chân khí màu đỏ hùng hậu từ trong cơ thể gã nở rộ ra ngoài, rồi nhanh chóng ngưng kết thành cương thể dày nặng hơn, chất lượng hơn.
Khí tức cả người Vương Phục Hổ sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Dáng người gã hùng tráng hơn, uy nghiêm hơn, giáp trụ trên người cũng chuyển thành màu đỏ, tựa như La Hán Phật Đà hàng long phục hổ.
"Sất!"
Cánh tay Vương Phục Hổ vung tới, cứng rắn thoát khỏi trói buộc. Sau đó, gã há miệng phát ra một tiếng rống giận, nổ vang như thiên lôi.
"Ầm vang long!"
Lôi đình kình phong bùng lên.
Trên mặt hồ xuất hiện cảnh tượng gió nổi mây phun, cương phong vô hạn. Chúng sắc bén tới mức có thể xé rách cả sắt thép, trực tiếp xẻ ra một cái khe thật lớn trên mặt hồ, hồi lâu cũng khó mà khép lại được, sau đó, biến thành từng chuỗi công kích phô thiên cái địa, giảo sát về phía Tô Trường Không.
Cự Kình công. Kinh Đào Phách Ngạn!
Tô Trường Không không né không tránh, chỉ bình tĩnh vươn chưởng trái ra.
Kình lực lóe lên trong lòng bàn tay, chân khí trùng trùng điệp điệp, kích động sóng gió ngập trời, khiến cho cả hồ nước đều rơi vào vòng ảnh hưởng, bị chưởng kình lôi cuốn, mang theo thần uy muốn đập tan bờ hồ, cùng lao tới nghênh đón cương phong cuồng quyển.