Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1017 - Bất Luận Thắng Bại, Đều Không Tiếc Nuối!




"Vô địch dưới Võ Thánh? Không ai có thể xưng vô địch ở trước mặt ta!" Tô Trường Không lại không có ý định rời đi, chỉ bình tĩnh truyền âm đáp lại Hạ Viêm Kiệt.

Vô địch dưới Võ Thánh? Tô Trường Không đã chém chết không ít tồn tại như vậy!

Hiện giờ khi nhìn thấy Vương Phục Hổ vốn nên chết đi từ lâu, lại một lần nữa tái hiện ở hậu thế, trong lòng hắn vô cùng tò mò về nguyên nhân đằng sau chuyện này, và đương nhiên hắn không hề tin có chuyện người đã chết lại có thể phục sinh!

Mà căn cứ theo những gì Tô Trường Không quan sát, Vương Phục Hổ trước mắt có cả hô hấp, cả tim đập, không khác gì một người còn sống.

Ngay lập tức, hắn chủ động mở miệng dò hỏi: "Vương Phục Hổ, lẽ ra ngươi đã chết rồi, vì sao còn tồn tại? Rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?"

Đối mặt với câu hỏi thẳng thừng của Tô Trường Không, Vương Phục Hổ sảng khoái hớp một ngụm rượu, rồi nhàn nhạt nói: "Chuyện này chẳng liên quan gì tới ngươi của, thời gian của ta không nhiều lắm, ta phải đi xem Đại Viêm thành, muốn chiến lại một lần!"

Nói xong, Vương Phục Hổ đứng lên.

Đã nhiều ngày trời, Vương Phục Hổ lại một lần nữa được quay về với mảnh đất vừa quen thuộc vừa xa lạ này.

Gã biết bản thân đã sớm chết đi, nhưng tới hiện giờ bởi vì một loại lực lượng cường đại đến không sao tin nổi nào đó mà gã tạm thời được tái hiện ở hậu thế…

Chẳng qua gã vốn không phải Vương Phục Hổ chân chính, hoặc là nói gã vốn không phải người sống.

Dẫu vậy, Vương Phục Hổ vẫn tuân theo một chút chấp niệm ngày trước mà hành động. Đó là ngoại trừ trở về nhìn xem tình huống cố hương, điều duy nhất gã cần phải làm chính là tới Đại Viêm thành, lại một lần nữa khiêu chiến Võ Thánh!

Bất luận thắng bại, đều không tiếc nuối!

Còn ba người trước mắt này, gã căn bản không đặt bọn họ vào trong mắt, cũng không có ý định ra tay cùng bọn họ, trong lòng chỉ thầm nghĩ phải bảo tồn lực lượng, sau đó tái chiến cùng Võ Thánh!

Vương Phục Hổ đi nhanh ra ngoài cửa, thoạt nhìn bước chân không vội không chậm, nhưng trên thực tế lại mang theo một loại khí thế vô địch, khiến cho Đoan Mộc Đào, Hạ Viêm Kiệt đều cảm thấy kinh hãi trong lòng.

Thậm chí còn dấy lên một suy nghĩ, nếu bọn họ không mở đường cho nam nhân trước mắt, chắc chắn sẽ chết dưới tay đối phương!

Bởi vậy, Hạ Viêm Kiệt, Đoan Mộc Đào đều theo bản năng tránh ra một bước.

Nhưng Vương Phục Hổ đang đi lại dừng, men say trên mặt đã sớm biến mất, thay vào đó là vô tận lạnh lùng, cùng với hàn quang lóe lên trong mắt. Đơn giản là vì đao khách mặc hắc y kia vẫn không chịu tránh ra một bước, vẫn đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.

"Tránh ra." Vương Phục Hổ lạnh lùng hộc ra hai chữ, từ xưa tới nay, chưa bao giờ có kẻ nào gan lớn tới mức dám cản đường của gã!

"Cửa rộng như vậy, ngươi có thể đi vòng qua." Tô Trường Không bình tĩnh nhìn đối phương, hắn muốn làm rõ xem rốt cuộc Vương Phục Hổ là thứ đồ chơi gì, đương nhiên không thể đi một chuyến tay không.

"Muốn chết!"

Hàn quang bùng lên trong mắt Vương Phục Hổ, nhiệt độ không khí bên trong Xuân Vũ lâu chợt giảm xuống.

Gã muốn cho tên hậu bối trước mắt này hiểu được cái gì gọi là bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình!

"Muốn động thủ!" Trong lòng Đoan Mộc Đào, Hạ Viêm Kiệt đều kinh hãi.

Lại nói, từ sau khi biết được thân phận của Vương Phục Hổ này, bọn họ đều bắt đầu sinh ra ý lui lại, trong lòng nghĩa rằng, nên để cho Võ Thánh của Đại Viêm hoàng triều ra tay mới là biện pháp ổn thỏa nhất.

Nhưng Tô Trường Không lại không chịu dễ dàng từ bỏ như vậy.

Hắn trực tiếp khiêu khích Vương Phục Hổ, và với tính cách của Vương Phục Hổ, đương nhiên sẽ không thờ ơ.

Lời nói băng hàn rơi xuống, Vương Phục Hổ không chút do dự đã lựa chọn ra tay.

Thời gian của gã vốn không nhiều lắm, chỉ muốn giữ lại toàn bộ thực lực, tiến đến tìm kiếm Võ Thánh của Hạ Viêm gia tộc, cùng đối phương chiến một trận, nhưng tên hậu bối trước mắt này lại có gan ngăn trở đường đi của gã, đương nhiên đã làm gã nổi giận!

Bản thân vốn là đệ nhất nhân dưới Võ Thánh của Hổ Uy hoàng triều, Vương Phục Hổ tuyệt không cho phép người khác làm càn như thế ở trước mặt mình!

"Oanh!"

Vương Phục Hổ chợt đánh ra một quyền.

Thoạt nhìn một quyền này vô cùng đơn giản, không gây nên bất cứ gợn sóng gì, nhưng trên thực tế, lực lượng lại hoàn toàn áp súc phía trên một quyền này, không mảy may tiết lộ ra ngoài.

Nếu không với lực lượng của cao thủ đạt tới cấp bậc như Vương Phục Hổ, chỉ cần một tia lực lượng lan ra bên ngoài, cũng đủ để biến Xuân Vũ lâu rộng rãi, xa hoa lãng phí này hóa thành phế tích.

"Phanh!"

Một quyền ấy hung hăng nện lên ngực Tô Trường Không, quyền kình chấn động, dù là cường giả đỉnh cao am hiểu khổ luyện ngạnh công, cũng bị chấn động này đánh cho tứ phân ngũ liệt.

"Hả?"

Ấy vậy mà trên mặt Vương Phục Hổ lại lộ ra vẻ kinh ngạc không sao kiềm chế nổi, đơn giản là vì Tô Trường Không vừa dùng ngực cứng rắn chịu một quyền của gã, nhưng vẫn không nhúc nhích.

Hắn đã dùng thân thể của mình ngạnh kháng rồi hóa giải kình lực ngưng tụ bên trên một quyền của gã!

Lại nói, đoạn thời gian trước, Tô Trường Không đã thúc đẩy Cự Kình công lên tới thập nhất cảnh, thân thể cũng trở nên vô cùng dũng mãnh. Cự Kình chân khí bao phủ dày đặc mỗi một tấc cơ bắp, gân cốt trên thân thể.

Nếu chỉ tính tới cường độ, thân thể của hắn đã tiếp cận Võ Thánh, và kể cả khi hắn đứng yên bất động, chuẩn thần thông bình thường cũng rất khó tạo thành thương tổn cho hắn, càng đừng nói tới một kích vừa rồi, Vương Phục Hổ vẫn chưa xuất toàn lực.

Đối với Tô Trường Không, nắm tay vừa nãy chỉ như một đứa hài tử đùa nghịch, khó mà lay động được hắn.

"Hay là chúng ta... ra ngoài đánh đi!" Tô Trường Không bình tĩnh nói.

Hắn nắm chặt năm ngón tay, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của Vương Phục Hổ, đột nhiên đánh ra một quyền oanh kích lên ngực gã,

"Phanh!"

Trong tiếng nổ tung nặng nề, cái bàn phụ cận bị một luồng kình phong xé rách tan tành, mà bản thân Vương Phục Hổ lại bị oanh kích bay ngược ra ngoài, đụng thẳng vào vách tường làm nó sụp xuống.

Chưa hết, cả người gã lại từ phòng khách quý trên lầu hai bị ném bay ra ngoài, giống như một viên đạn pháo, bay đến trung tâm Xuân Vũ hồ, bên ngoài Xuân Vũ lâu.

Nhưng rất nhanh, Vương Phục Hổ đã đánh tan lực lượng trùng kích lên thân thể, vóc dáng khôi ngô đứng giữa trung tâm hồ như đứng trên đất bằng, mặt hồ dưới chân lại nổi lên từng vòng gợn sóng.

Ánh mắt Vương Phục Hổ dần trở nên nóng cháy: "Là cao thủ khó gặp!"

Lại nói, Vương Phục Hổ không muốn ra tay cùng ba người Tô Trường Không, lf bởi vì gã vốn không đặt bọn họ vào trong mắt, ra tay cùng bọn họ chính là lãng phí thời gian của gã, tiêu hao lực lượng của gã.

Nhưng vừa rồi Tô Trường Không hơi chút ra tay, liền khiến Vương Phục Hổ hiểu được thanh niên mặc hắc y kia tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.

Chuyện này lập tức làm chiến ý trong lòng Vương Phục Hổ bốc lên hừng hực.

Sở dĩ gã một lần nữa xuất hiện trên đời này, ngoại trừ nguyên nhân vì lực lượng thần bí cường đại kia, còn bởi vì chấp niệm trong lòng gã. Bên trong đại chiến lúc trước, gã chết dưới tay Võ Thánh, trong lòng cực kỳ không cam tâm.

Hai loại nguyên nhân này kết hợp lại, gã mới có cơ hội dùng một loại hình thức khác hiển hoá tại mảnh đất đai này, muốn một lần nữa khiêu chiến với Võ Thánh!