"Đùng! Đùng!"
Những tiếng nổ tung liên tiếp vang lên không dứt bên tai, cương phong và sóng lớn va chạm.
Cương phong vốn vô kiên bất tồi, sắc bén hơn đao, sóng lớn lại liên miên không dứt, trùng trùng điệp điệp.
Cuối cùng ở trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cương phong mang theo oai nghiêm long hổ rít gào kia, đã bị một chưởng của Tô Trường Không cứng rắn đẩy cho bay ngược trở về, nuốt gọn Vương Phục Hổ vào trong.
"Oanh!"
Cả người Vương Phục Hổ bay ngược về phía sau mấy chục trượng, bàn chân phải đạp xuống mặt hồ, mới ngừng lại được.
"Giết!"
Nhưng Vương Phục Hổ chẳng những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Loại địch nhân tiêu chuẩn này, tuyệt đối đủ khả năng chiến cũng gã một trận tới vui sướng đầm đìa.
Mái tóc đen tung bay trên đầu gã, chân cương màu đỏ bao phủ quanh thân, khiến cho hư không vặn vẹo.
Trong lúc bóng dáng chợt lóe, gã trực tiếp vượt qua khoảng cách thật dài giữa hai bên, muốn cận thân bác đấu cùng Tô Trường Không.
Tô Trường Không không có ý định lùi bước, trên tay hắn quyền chưởng đều xuất, dứt khoát ngạnh kháng chính diện cùng Vương Phục Hổ!
"Oanh oanh oanh!"
Quyền chưởng tương giao, hai người bọn họ đều bỏ qua phòng ngự, trực tiếp lấy công đối công, nhưng đương nhiên, quá trình giao thủ của hai người bọn họ sẽ không giống hai tồn tại chỉ biết dùng thân thể máu thịt của mình để chiến đấu!
Trong trận chiến nọ, hồ nước bên dưới không ngừng quay cuồng, rít gào, phá tan những con thuyền neo đậu gần bờ thành mảnh nhỏ.
"Cách xa một chút! Mau cách xa một chút!"
Đám người đi đường vây xem bên hồ, đã sớm là bị động tĩnh đáng sợ do hai người bọn họ giao chiến làm kinh hãi, phải không ngừng nhượng bộ lui binh, chỉ sợ bị dư chấn lan đến gần, rồi chết không toàn thây!
"Thật... Thật mạnh! Đây là thực lực của Đao trưởng lão? Hắn đối mặt với Vương Phục Hổ này lại không rơi xuống thế hạ phong, thậm chí... còn đang chiếm thượng phong!" Hạ Viêm Kiệt chăm chú nhìn hai người đang ẩu đả trong hồ, và ngay cả gã cũng không khỏi rung động.
Đối mặt với Tô Trường Không, Vương Phục Hổ, đệ nhất cường giả dưới Võ Thánh của tiền triều cũng không chiếm được một chút ưu thế nào?
"Thực lực Đao huynh đệ đã mạnh hơn lần ra tay lúc trước quá nhiều!" Đoan Mộc Đào cũng cảm thán vì Tô Trường Không tiến bộ quá nhanh, càng thêm sâu không lường được.
Đối mặt với cường giả như Vương Phục Hổ, hắn vẫn có thể bình tĩnh, chống đỡ chính diện với người ta.
"Đao Vô Phong này... Cực kỳ mạnh!"
Mà không thể nghi ngờ, Vương Phục Hổ, người đang trực tiếp giao thủ cùng Tô Trường Không, chính là kẻ có thể cảm nhận được lực áp bách từ phía hắn một cách rõ ràng nhất.
Có thể nói, mỗi quyền mỗi cước do Tô Trường Không đánh ra đều mang theo uy lực có thể phiên sơn đảo hải. Kể cả khi Vương Phục Hổ vận dụng tới tuyệt học tu luyện đến đại thành là 'Phục Hổ Chân Cương', cũng chỉ có thể đánh ngang tay với hắn mà thôi.
Và điều làm cho Vương Phục Hổ giận tới sôi máu chính là, dường như Tô Trường Không kia vẫn còn dư lực, vẫn chưa toàn lực ra tay.
Loại phát hiện ấy khiến cho cơn giận trong lòng Vương Phục Hổ bộc phát.
Thứ hành vi chiến đấu không dốc toàn lực như vậy, cho thấy Tô Trường Không căn bản không coi gã trở thành đối thủ đáng để chiến một trận!
Chuyện này như một chất xúc tác khiến Vương Phục Hổ quyết tâm phải dùng hết toàn lực.
Vốn dĩ gã đang dự tính bản thân chỉ dùng hết toàn lực khi một lần nữa đối mặt với Võ Thánh mà thôi, nhưng hôm nay, gã cũng bất chấp nhiều như vậy.
Hơn nữa, ngay cả một tên hậu bối trước mắt cũng không thắng nổi, làm sao có thể chiến một trận với Võ Thánh?
"Long Hổ Chân Cương!"
Trên trán Vương Phục Hổ nổi đầy gân xanh, cương khí màu đỏ trong đan điền sục sôi như mãnh hổ gầm thét. Nó lập tức nhuộm cả bộ giáp trụ thành màu đỏ đậm. Đồng thời mười hai nhánh Thiên Mạch trong cơ thể gã cũng như đại long sống lại, biến thành màu vàng ròng.
Long ngâm hổ gầm, màu vàng giao thoa với màu đỏ.
Đến lúc này, toàn thân Vương Phục Hổ đã triệt để thay đổi.
Vẫn là hình dáng kia nhưng lại có thêm Kim Long, Xích Hổ quấn quanh, khí tức toàn thân càng thêm cường thịnh, đủ sức khiến Tiên Thiên võ giả bình thường hồn bay phách tán, triệt để run sợ, không dám đối đầu.
"Ầm vang long!"
Giữa bầu trời đêm, lôi đình chằng chịt, cơn lốc rít gào, mây đen cuồn cuộn, thiên tượng nổi lên, một luồng uy áp đáng sợ tràn ngập bát phương, khiến cho rất nhiều người nhát gan đang đứng bên hồ, đều kêu lên một tiếng đau đớn, không chịu nổi luồng uy áp này, trực tiếp hôn mê tại chỗ!
"Đây... Đây thật sự là thực lực mà Tiên Thiên võ giả có thể bộc phát ra? Khó trách... Lại cần Võ Thánh phải tự mình ra tay mới đủ sức chém giết hắn!"
Khí tức đáng sợ này khiến cho gương mặt Hạ Viêm Kiệt biến sắc.
"Ta đã đạt tới Hồn cảnh, chiến lực cũng có thể địch nổi Đại Tông Sư ngụy thần thông, nhưng so sánh với Vương Phục Hổ... thực sự là một trời một vực!" Đoan Mộc Đào cũng cảm thấy trái tim nhảy lên không ngừng, trong lòng kinh hoảng.
Đổi lại là gã, nếu phải đối mặt với Vương Phục Hổ đáng sợ này, chỉ sợ đôi bên vừa giao thủ vài chiêu, gã đã rơi vào tình trạng nguy kịch, ngay cả chạy trốn cũng không làm được!
"Tiếp Long Hổ Hợp Kích của ta!"
Vương Phục Hổ vận dụng toàn lực, mái tóc đen trên đầu bay múa, Kim Long quấn quanh thân thể, Xích Hổ bay lên, phát ra một tiếng gầm gừ, chiến ý ngút trời.
Chỉ thấy tay phải gã kết thành quyền ấn, hung hăng đánh ra ngoài, long hổ cùng rống, muốn cắn nuốt, xuyên thủng Tô Trường Không trước mặt.
"Đúng là Vương Phục Hổ này rất mạnh, hơn Cổ Liệt lúc trước không chỉ một bậc!" Tô Trường Không cũng âm thầm sợ hãi than.
Quả thật, Vương Phục Hổ này không phải hư danh giả tạo. Gã có thể được người trong thiên hạ ca tụng là đệ nhất nhân của Hổ Uy hoàng triều từ hai, ba ngàn năm trước, thậm chí Võ Thánh còn phải tự mình ra tay mới có thể đánh giết, đúng là vì thực lực có chút không tầm thường!
"Nhưng... Vẫn còn chưa đủ!"
Tuy trong lòng Tô Trường Không sợ hãi than thầm, nhưng động tác trên tay lại không hề chậm, ba giọt Huyền Quy chân nguyên liên tiếp nổ tung trong đan điền của hắn.
"Oanh oanh oanh!"
Một luồng chân nguyên hùng hậu lao ra ngoài, khiến thiên địa linh khí chung quanh rơi vào hỗn loạn.
Cự Kình công. Nộ Hải Vô Lượng!
Cự Kình Ngũ Thức được ba giọt Huyền Quy chân nguyên thúc đẩy, đã đạt tới một trình độ làm cho người ta sững sờ kinh ngạc!
"Oanh!"
Cả trung tâm Xuân Vũ hồ đều biến thành một vòng lốc xoáy thật lớn, biển động quay cuồng, chớp vang sấm giật, mơ hồ còn có một con cá voi thật lớn đang lặn ngụp bên trong như muốn cắn nuốt cả thiên không trước mặt.
Và hết thảy mọi uy năng đều hội tụ lên một quyền trong tay Tô Trường Không. Một quyền mang theo gió lốc lôi đình, lao tới ngạnh kháng chính diện với Long Hổ Hợp Kích của Vương Phục Hổ!
"Bành!"
Hai người bọn họ giống như hai vị Thần linh, lại một lần nữa va chạm vào nhau.
"Ầm vang long!"
Lôi đình cuồn cuộn nổ tung, mây mù quay cuồng khắp chốn, cả Xuân Vũ hồ đều bị kình lực sinh ra do va chạm chấn cho bay thẳng lên cao, ngay cả đáy hồ cũng có thể thấy được rõ ràng.
"Xuy kéo!"
Khí kình xoay tròn và chân cương long ngâm hổ gầm liên tiếp va chạm, giảo sát, rạch phá hư không, từng khe rãnh không ngừng lan tràn khắp chốn, để lộ ra hư không hỗn độn tối đen.