Trường Sinh Võ Đạo: Từ Ngũ Cầm Dưỡng Sinh Quyền Bắt Đầu

Chương 1016 - Vương Phục Hổ!




"Chính là nơi này. Căn cứ theo tình báo cho biết, cao thủ thần bí kia đã tầm hoan tác nhạc, đại túy lâm li trong phòng bao khách quý tại Xuân Vũ lâu được mấy ngày rồi." Tô Trường Không đứng phía trước Xuân Vũ lâu, nhìn tòa kiến trúc tráng lệ, tràn ngập xa hoa lãng phí ở nơi này, Đoan Mộc Đào bên cạnh lập tức nói.

"Ừm... Ta cũng cảm nhận được." Tô Trường Không khẽ gật đầu.

Hắn đang nhìn chằm chằm về phía lầu hai, có thể cảm nhận được một luồng khí tức không giống người bình thường, như có như không đang tản ra từ nơi này.

"Đi thôi." Tô Trường Không lập tức cất bước tiến vào Xuân Vũ lâu. Đoan Mộc Đào, Hạ Viêm Kiệt đều đi theo ở phía sau.

Bọn họ còn chưa tới gần một gian phòng dành cho khách quý trên lầu hai Xuân Vũ lâu, đã có thể nghe được tiếng ca mua truyền ra từ bên trong, cùng với mùi rượu ngon mơ màng bay tới.

"Nếu đã đến đây, thì đừng đứng ngoài cửa như vậy, mau vào đi." Từ trong cửa vang lên một giọng nói hùng hồn.

Hiển nhiên vị cao thủ thần bí kia cũng cảm ứng được ở bên ngoài có khách không mời mà đến, và lên tiếng mời ba người đi vào.

"Vào đi thôi." Tô Trường Không chẳng chút do dự, đã đẩy cửa bước vào.

Trong phòng khá là rộng rãi, có bóng dáng một đám vũ nữ xinh đẹp với kỹ thuật nhảy vô cùng điêu luyện lay động giữa ngọn đèn dầu mờ ảo, nhưng mấy người Tô Trường Không không hề chú ý tới bọn họ, ánh mắt cả ba đang nhìn thẳng vào chiếc ghế nằm thật lớn phía trên kia.

Chỉ thấy một vị tráng hán đang ngang tàng thích ý nằm trên chiếc ghế ấy.

Thoạt nhìn tráng hán chỉ hơn ba mươi tuổi, mày rậm mắt to, dung mạo thô lỗ, từ trên thân thể lộ ra một loại khí thế uy nghiêm, đấu tranh anh dũng, võ giả vô song, mặc cho ai liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra người này tuyệt không bình thường.

Rõ ràng là tráng hán này đang uống rượu hưởng lạc, nhưng trên người lại mặc một bộ giáp trụ đỏ sậm rất nặng, và ở trên đầu gối của gã, đều có một mỹ nhân nũng nịu đang ngồi.

Tráng hán lộ ra ánh mắt lờ đờ mông lung vì say rượu, khẽ liếc một cái, nhìn về phía ba người vừa bước vào trong phòng.

Gần như ngay lập tức, ánh mắt đã dừng lại trên người Tô Trường Không, tinh mang chợt lóe trong đáy mắt rồi biến mất.

Vốn là một cường giả, và dựa vào trực giác của bản thân, gã có thể cảm nhận được một luồng khí độ cường giả từ mơ hồ để lộ ra trên người Tô Trường Không.

"Ngươi là ai?" Tráng hán trầm giọng dò hỏi.

"Đao Vô Phong." Tô Trường Không đáp.

"Không có nghe nói tới." Tráng hán lắc đầu.

Đáng tiếc, cảm xúc trong lòng Tô Trường Không chẳng hề dao động trước phản ứng của tráng hán nọ.

Vào lúc này, Hạ Viêm Kiệt không nhịn được, lập tức mở miệng hỏi: "Các hạ đến tột cùng là người phương nào? Vì sao lại xuất hiện tại trên đời này?"

Tráng hán này là một trong số những cao thủ thần bí vừa xuất hiện tại trên lãnh thổ Đại Viêm hoàng triều. Đối phương cũng giống Khuông Văn Phục kia, đều không phải người của thời đại này, mà là kẻ đã chết đi từ không biết bao nhiêu năm về trước.

"Ta tên Vương Phục Hổ." Tráng hán báo ra danh hào của mình.

"Vương Phục Hổ? Đại thống lĩnh Vương Phục Hổ từng thống lĩnh trăm vạn Phục hổ vệ của Hổ Uy hoàng triều?" Cái tên này vừa rơi ra, lập tức làm sắc mặt Hạ Viêm Kiệt thay đổi, giống như danh hào của người này cực kỳ vang dội vậy.

Tô Trường Không chưa từng nghe nói tới cái tên này, nhưng vẻ mặt Đoan Mộc Đào lại khẽ động, tựa như có chút suy đoán.

Hạ Viêm Kiệt nhanh chóng truyền âm nói với Tô Trường Không và Đoan Mộc Đào: "Vương Phục Hổ là cường giả đỉnh cao của Hổ Uy hoàng triều, cũng là triều đại trước. Ở thời đại của hắn, hắn đã bước gần tới vị trí vô địch thủ. Người này từng lấy một địch ba, lại có thể dễ dàng đã đánh bại ba Đại Tông Sư đã tu thành ngụy thần thông. Thời bấy giờ, hắn chính là Tiên Thiên võ giả mạnh nhất được thiên hạ công nhận, thiên tư tuyệt thế, gần như tất thành Võ Thánh... Nhưng về sau, người này lại ngã xuống dưới tay Võ Thánh trên chiến trường..."

"Hổ Uy hoàng triều?" Vẻ mặt Tô Trường Không cũng thoáng hiện một chút quái dị.

Hổ Uy hoàng triều chính là vương triều phía trước Đại Viêm hoàng triều, nhưng Hoàng triều này không thể chống chịu được hồi biến động lúc trước, mới khiến mảnh thổ đại này phải thay triều đổi đại.

Cũng nhờ như vậy, Hạ Viêm gia tộc đã trở thành chúa tể mới, thành lập nên Đại Viêm hoàng triều.

Mà Vương Phục Hổ này lại chính là cường giả đỉnh cao, tung hoành vô địch của Hổ Uy hoàng triều ngày đó, nếu như không chết, gần như tất thành Võ Thánh!

Trong hồi biến động từ hai, ba ngàn năm trước, Hạ Viêm gia tộc chính là thế lực cầm đầu, nắm trong tay Hổ Uy hoàng triều, một lần nữa thiết lập trật tự. Còn Vương Phục Hổ lại chết trận trong một hồi giao tranh giữa hai bên.

Gã mạnh mẽ, mạnh đến mức toàn bộ những Đại Tông Sư bên trong các đại thế gia đương thời đều không phải đối thủ của gã, dẫn tới Võ Thánh của Hạ Viêm gia tộc phải tự mình ra tay, mới giết chết được người này!

Hạ Viêm Kiệt từng xem qua điển tịch trong gia tộc, mới biết được tường tận về cái tên Vương Phục Hổ ấy.

Mà tới lúc này, bởi vì một nguyên nhân nào đó không biết, Vương Phục Hổ vốn nên chết trận từ hai, ba ngàn năm trước, lại một lần nữa xuất hiện trên mảnh đất đai này.

Vương Phục Hổ vẫy vẫy tay, những vũ cơ kia đều ngừng lại, sau đó, gã có chút thương cảm nói: "Thua... Suy cho cùng vẫn là thua. Ta đã thua, Hổ Uy hoàng triều cũng thua. Hiện giờ, Hổ Uy thành nơi ta từng nằm lại, đã biến thành Tiềm Long thành!"

Vương Phục Hổ thương cảm vô cùng. Gã từng xuất thân từ Tiềm Long thành này, quật khởi từ một nhân vật nhỏ bé, trở thành cường giả đỉnh cao của Hổ Uy hoàng triều, phụng mệnh bề trên trấn áp phản loạn, rồi chết trận sa trường.

Mà Hổ Uy hoàng triều, nơi gã nguyện trung thành, cũng thay triều đổi đại, sớm rơi vào tình huống cảnh còn người mất.

"Dường như người này thật sự là bản thân Vương Phục Hổ..." Đoan Mộc Đào âm thầm cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng loại tâm tư thương cảm cùng bi phẫn, không cam lòng của đối phương lại không thể giả vờ được.

"Đao trưởng lão... căn cứ theo điển tịch trong Hạ Viêm gia tộc ghi lại, Vương Phục Hổ này vô cùng cường đại, nếu không chết non, tất thành Võ Thánh. Người chém giết hắn chính là tổ tiên Võ Thánh của Hạ Viêm gia tộc, và chính tổ tiên cũng từng tán thưởng người này là võ giả vô địch dưới Võ Thánh. Ngươi ra tay cùng hắn, độ mạo hiểm quá lớn, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn." Hạ Viêm Kiệt truyền âm.

Vốn dĩ Hạ Viêm gia tộc bọn họ muốn để Tô Trường Không ra tay bắt lấy cao thủ thần bí này, rồi nghiên cứu sâu hơn, nhưng sau khi biết được đối phương từng là đại thống lĩnh Vương Phục Hổ uy vũ của Hổ Uy hoàng triều, Hạ Viêm Kiệt lại cảm thấy Tô Trường Không không đủ lực lượng để làm như vậy.

Dù sao người trước mắt bọn họ cũng chính là cường giả từng bức Võ Thánh phải tự mình ra tay mới có thể chém giết được!

Hơn nữa, dù Tô Trường Không có thể chiến thắng, sợ là cũng phải chịu trọng thương.

Tình hình trước mắt, không biết vì nguyên nhân gì Vương Phục Hổ lại có thể một lần nữa quay lại cõi đời này, trong khi hiện giờ Hạ Viêm gia tộc bọn họ đang là người thống trị mảnh lãnh thổ trước mắt.

Hơn nữa, điều quan trọng hơn cả là, Vương Phục Hổ đã chết trong tay Hạ Viêm gia tộc, chỉ sợ làm không tốt đối phương sẽ hoàn toàn điên cuồng, tàn sát người vô tội!

Kế hoạch có biến, gã cần thông báo vào trong tộc, để cho lão tổ Võ Thánh đang bế quan tu hành tự mình ra tay mới là lựa chọn chính xác nhất!