Trường Sinh Đảo

Trường Sinh Đảo - Chương 72: Chương 71




Chương 71



Ai cũng muốn làm gì đZURó cho ngườvmvi thân của mình.





Đang mảVi miết tìm tòi, đUSột nhiên quảvmvng trườtSGng Trung Thành bỏ lạNoWi sau lưng rực sáng. HắdKn ngạhiVc nhiên quay đHNiầGu nhìn lạHi thì thấRy vùng đSJấhtZt lõm xuống đkCó bây giờWrM đCang đmGược bao phủ trong một cái lồng ánh sáng bảhtZy màu, từng tầoskng sóng gợn, đRViện lửa chớp lóe liên tục, khảLB năng phòng hộ chưa rõ, nhưng nhìn qua là biết, bấKGt cứV ai muốn đHNii qua cũng không hề dễ chịdu.



Trung Thành cảrKNm thán, xây dựng vòng phòng hộ nhanh và mạNdnh như vậy, chắiLc lạHi là tác phẩHm của ngườBsi đRó đoskây. Nhìn qua còn trẻ hơn hắvn, nhưng không biết trong đRVầosku thiếu niên ấNRNy chứZURa nhữGJng gì nữNRNa, tri thứSJc mọi lĩMvnh vực không nói, khảtSG năng quan sát, đNRNểSJ ý mọi việc cũng thuộc dạhiVng khủng bố. NhữUgdng năng lực ấiLmy thật sự là của cái thứosk gọi là “chân lý” ấNLUy chứMR !?



Trung Thành tự hỏi vài lượt sau đVHó nhanh chóng đrKNem suy nghĩrJ này quăng ra khỏi đyhrầKGu, hắWrMn cầcVn nhanh chóng tìm thấUgdy Linh, khu rừng này, đNRNúng hơn là toàn bộ hòn đUdảmyNo này đGJã trở nên cực kỳ nguy hiểsm, lúc này tách rờtSGi khỏi điLmám đmGông, chắiLc chắrKNn là chết. Mà muốn huy đhiVộng đDDsám đWrMông đvmvểUS đrKNi tìm một ngườUgdi bình thườtSGng không có sứMvc chiến đZURấMRu trên đGảMvo là không thểUd nào. Trung Thành rấiLt rõ, nhữRVng ngườhtZi này chẳng qua chỉssH là do áp lực tính mạRVng mới miễn cưỡng tụ tập một chỗ. Muốn coi nhau như đVHồng chí, còn xa lắDDsm. Cách mạLHng còn dài, đLBừng bắLt đhiVồng chí phí sứBsc cho việc vô bổ, chính là như vậy.



Đột nhiên bước chân hắssHn ngưng lạNdi, vẻ mặt cảWrMnh giác nhìn về phía trước. Trực giác nhạdKy bén nói cho hắGJn biết phía trước có nguy hiểdm. Như bình thườSJng thì Trung Thành đVã quay đvầRVu cắLHm cổ chạRcMy miết, nhưng lúc này đNRNây, tình trạGJng của em gái còn chưa rõ, hắZURn không thểhtZ quay về đMRược.



Năm chắRc hai khẩssHu Air gun, Trung Thành cẩhiVn thận tiến từng bước về phía trước.



Grao...



Đột nhiên từ bên trái, nhảVHy ra một bóng đhtZen to lớn, móng vuốt của nó sắHc lẻm, nhắVHm thẳng mặt Trung Thành mà cào tới.



Vốn đDDsã có sự chuẩNLUn bịiL, Trung Thành lâm nguy cũng không hoảmyNng hốt, hắCn nhanh như chớp xoay hai khẩRcMu Air gun sang bên cạUdnh. Nòng súng chĩUda thẳng vào con quái vật.



Chíu.



Bụp.



Khối thịUSt trước ngực bóng đNRNen nổ tung, đmyNểrKN lạyhri một lỗ máu lớn, nhưng nó chỉcV lảdo đNRNảHo, lùi về sau vài bước, Trung Thành cũng nhân cơ hội đmyNó lộn mấrJy vòng ra ra, đNRNịHnh thầKGn nhìn kỹ lạhiVi.



Tử điLồ.



Đám này mấJy ngày nay, nhờNLU có Ren và ThầiLn Tiễn mạdnh mẽ, bọn họ cũng giết không ít. Nhưng con đgmằGng trước đdây hung hãn hơn tử đKGồ bình thườHng nhiều lắLHm. ThểcV hình to lớn hơn, cơ bắWrMp nổi cuồn cuộn, gân xanh bao phủ khắHp ngườBsi, làn da trắLHng bệch cùng đkCôi mắUdt đmGỏ lòm như máu. Móng vuốt và răng nanh cũng dài hơn.



“Đám này cũng tiến hóa đrKNược ư !?” Trung Thành âm thầhiVm đcVổ mồ hôi lạdKnh, nhưng hắoskn cũng không chậm trễ, giương súng lên bắLHn liền mấWrMy phát.



Tử đvồ bịVH lùi lạNdi, nhanh chóng lấGy đVHược thăng bằssHng, cổ họng phát ra một tiếng khè khè rợn ngườvmvi, tiếp tục lao về phía hắrKNn, không điLmểJ tâm mấdKy loạLt đRạvn không khí đBsang rít gào bắUdn tới.



MấCy mảGnh thịJt nát không ngừng bắkCn tung tóe cũng chẳng kềm hãm đdKược nó chút nào. Đôi mắRt lạsnh lùng vô cảmGm, chỉLB chăm chăm vào việc làm sao xé xác đGược con mồi trước mắdt. Mọi cảJm giác kểG cảVH khát máu, tham ăn cũng biến mấhtZt hoàn toàn. Lúc này đhtZây, nó thực sự là một cỗ máy giết ngườZURi hoàn mỹ.



Bụp Bụp Bụp.



Đạyhrn bắLBn trúng, nhưng không có tác dụng, Trung Thành cũng thấGy khiếp sợ. CảBsm giác của thứZUR này cũng quá nhạKGy, hoàn toàn không giống trước kia thườCng vận ma khí lên chống đMvỡ, mà bình tĩRVnh né tránh từng chỗ yếu hạNdi như khớp nối hai tay, cằLBm cổ, và đLHầiLmu. Thành ra thịVHt nát bay thì nhiều, nhưng sát thương lạssHi chẳng có mấiLmy, một phầLn do Trung Thành bắUSn vô cùng chuẩHn và khó tránh né, một phầiLn cũng là do nó cố ý chịNLUu đWrMựng đmyNểgm lấLHy tốc đoskộ nhanh nhấHt ám sát hắdn.



Hừ lạiLnh một tiếng, Trung Thành toàn thân lửa đCiện nổ vang lách cách, một dòng đViện theo hai tay nhanh chóng quán chú vào khẩUgdu súng, hình thành một quảUd cầLBu lôi đGJiện nho nhỏ bên trong lòng súng. Tử đhiVồ đcVã ở trước mặt, Trung Thành bình tĩLBnh giơ cảLB hai khẩhiVu súng lên đsón tiếp.



Bùm.



Tử đyhrồ nhào tới bịiL bắshUn ra xa cảRcM chục mét, lăn lông lốc đJến một thân cây mới dừng lạoski. Trung Thành cũng bịLB đLBẩZURy lùi bởi phảssHn lực. Hai tay đNRNau nhứiLmc, hổ khẩhtZu (khoảMvng trống giữNda ngón trỏ và ngón cái) nứmGt toác, máu theo hai cánh tay buông thõng, nhuộm đhtZỏ cảNLU khẩKGu súng màu bạhiVc.



Nửa thân trên của con tử đNRNồ xấhtZu số đgmã bịmyN thổi bay, máu thịJt, nhữGJng mảRcMnh xương vụn vương vãi đtSGầiLmy đSJấUdt. Nửa thân dưới thì vẫn co giật liên tục. Đây là do dòng đyhriện kích thích sư co giãn của các cơ, chứrJ nó cũng chẳng sống dai đRVến vậy. Vụ nổ từ hiệu ứBsng va chạiLm giữGa quảshU lôi cầHu và đLHạrJn nén không khí thiếu chút nữDDsa hủy luôn khẩLBu súng của Trung Thành, nòng súng tòe ra, vô cùng xấdu xí, tựa như ngườWrMi ta bịLB đHánh sưng mỏ. Nhưng đcVược cấNoWu tạMvo bằrKNng kim loạoski Orihancol, với đrJộ bền và khảMR năng co giãn, phục hồi cực tốt, chẳng mấyhry chốc nó sẽ khôi phục lạkCi như lúc đyhrầLBu.



Nhưng chẳng có thờrJi gian vuốt ve chăm sóc khẩNRNu súng nữhtZa, Trung Thành giắNLUt vũ khí trở lạVi thắGJt lưng, cắiLm cổ chạRcMy miết. Vì hắMvn nhìn thấHy, một đGJoàn tử đdKồ đmyNã tiến hóa khác, đRang chạGJy hùng hục đHến đCây sau tiếng súng.



Nhưng xem tình hình này, chắHNic chắRcMn là chạssHy không kịCp, tốc đGJộ của đUdám này thực sự quá nhanh. Vậy nên Trung Thành làm ra cái hành đGộng mà vài giờRcM trước em hắUdn cũng đvmvã làm. Trèo cây.



Dù sao cũng chưa chắrKNc đGJám tử đrJồ này nhìn thấRcMy hắMRn, nên đRcMành phảWrMi cược một lầNoWn. ĐằcVng nào chảmG chết, sống đrKNược coi như lãi to.



Trèo cây còn nhanh hơn khỉDDs, hồi bé hắZURn và em gái thườGJng chơi trò này, nên cũng khá thành thạCo. Trung Thành ôm súng, lôi hết các mẫu nhà mình thờs ra khấrJn vái một thểd. Dù con ngườHi chống lạLHi thầmGn thánh, nhưng lúc buột mồm vẫn có kẻ kêu lên trờyhri ơi, hoặc thánh thầHNin ơi cứiLmu con. Thói quen hình thành điLmã lâu làm sao đyhrã dứLHt bỏ ngay đhiVược. Trung Thành cũng không ngoạDDsi lệ.





Thật may mắmGn, lầhiVn này coi như hắNoWn đgmánh cược chính xác.



Đám tử đcVồ đkCằVHng đMRằhiVng sát khí như cơn lũ chạgmy qua dưới chân hắRcMn, con nào con nấLHy thểBs hình cũng to gấNRNp hai ngườVi thườRng, ma khí quanh cơ thểtSG dày đrKNặc, nhìn qua vô cùng dọa ngườNRNi. Cơn lũ ầssHm ầsm quét qua, khói đNRNen dày đCặc, thấWrMp thoáng ánh đsỏ của từng đLBôi mắWrMt hiếu sát, tấNoWt cảhtZ đrJều tập trung về một hướng, nơi quảtSGng trườcVng có vòng ánh sáng mới dựng lên đMvó.



Trên cây, Trung Thành âm thầMvm nuốt nước bọt thầCm cầhtZu phúc cho đLHám ngườGJi ở đRcMó. HắdKn thậm chí còn hài hước nghĩiLm đoskến cảWrMnh mình dẫn đshUầUSu đhtZám tử đkCồ chạtSGy về, đvmvứRng trước vòng bảMvo vệ hoảNRNng hốt hô lớn:



“Mở cửa, mở cửa nhanh lên cho bố vào.... nhanh lên...á á....á”



Rùng mình một cái, Trung Thành lau mồ hôi lạNdnh trên trán, cảVHm thán vì cái vận may của mình. Sau đRcMó, đLHợi cơn lũ đMRi qua, hắhiVn cắSJn răng, tiếp tục nhảMRy xuống đSJi tìm em gái. Dù sao hắRVn phấhtZn đsấUdu đRcMến mứNoWc này, tấdKt cảv là vì gia đyhrình, nay chưa áo gấyhrm về làng mà em gái đdKã mấrJt xác, còn ra cái thểNd thống gì nữBsa. Bỏ mặc gia đWrMình bao năm, nay Trung Thành thật sự muốn làm tròn bổn phận của mình một lầRn. Hắyhrn vô cùng hi vọng có thểNd làm gì đNRNó cho nhữrKNng ngườLHi mình yêu quý.



...



TrườZURng sinh đLHảGJo, tổng bộ.



Trên tầvmvng cao nhấRcMt của tòa tháp giữiLa đGảiLmo, trong căn phòng thượng hạNdng dành riêng cho các Queen của IMI, Stellar sắRcMc mặt tối sầgmm nhìn vào thân ảtSGnh mảhiVnh mai trên giườshUng bệnh.



Xung quanh Ren lúc này, có vô số ma pháp sư cùng đMRội ngũ y tá, bác sĩGJ kết hợp liên tục làm ra nhữBsng chẩdKn đLBoán tối ưu nhấBst, cùng duy trì tình trạCng sứLc khỏe của cô gái. Nhưng tình hình ngày một xấLu đVi.





Ma khí ăn mòn hết tấst cảSJ mọi loạdKi lực lượng từ sứtSGc mạrKNnh cube, cũng nói lên rằssHng phép trịBs liệu yếu ớt của các ma pháp sư gầVn như vô dụng. Tấst cảWrM nhữRng đmyNiều họ có thểrKN làm bây giờR là cầrJm cố số ma khí đyhró, không cho chúng lan ra, ảNoWnh hưởng đhtZến nhữssHng vùng nội tạBsng khác.



Bộ phận các bác sĩH có vẻ khá khẩRVm hơn, họ sử dụng từng thiết bịG tiên tiến nhấhiVt của con ngườrJi, dùng khoa học kỹ thuật, ứGJng dụng sinh học đdồng thờrJi lên cơ thểL Ren, thành công chữRa nhữLBng vết thương vật lý hòan toàn. Nhưng cũng giống như các ma pháp sư, với số ma khí không ngừng ăn mòn cơ thểmyN Ren kia, họ cũng bó tay hết cách. Dù có thểNRN kích thích tế bào sảMvn sinh ra liên tục, điLểs hàn gắNLUn vết thương, nhưng tế bào non vừa sinh ra lập tứRc trở thành mồi ngon của đrKNám ma khí quái ác. Thành ra chữNLUa cũng như không, có lẽ còn làm cho ma khí lớn mạBsnh hơn.



Bác sĩG Kieran Brennan, thành viên xuấBst sắyhrc nhấiLt của hiệp hội y tế toàn cầLHu, đvmvứBsng đNoWầMRu trong công nghệ sinh học và phát triểssHn tế bào, thầLBn sắrKNc lo lắkCng báo cáo với Stellar:



“Thật xin lỗi Queen, chúng tôi điLã thử mọi phương pháp, nhưng thứhiV khí đhiVen ấcVy cứiLm như virus, không ngừng lây lan và xâm nhiễm. Dù một số kháng sinh và chấshUt hóa học có thểhtZ tiêu diệt nó đMvược một chút, nhưng chẳng mấsy chốc đNRNều bịR nó đLồng hóa và ăn mòn, sau đRcMó nó lạUdi càng tăng mạNoWnh. Cứgm tình hình này, chỉNoW sợ các ma pháp sư kia cũng không thểH kềm chế đcVược nó nữmyNa. Đây là ảNoWnh chụp X-quang, các vết xương nứvt gãy đUSã khôi phục hoàn toàn, nhưng vùng bịJ xâm nhiễm, mọi đRViều trịLB làm ra đRVều vô ích. Còn đtSGây là sơ đdồ lây lan và ước tính tốc đdKộ phát triểoskn của thứs khí đHen đrKNó.”



Ray ray huyệt thái dương, Stellar hai mắKGt nhắyhrm nghiền, đtSGôi lông mày nhíu chặt lạUSi, nhẹ giọng nói:



“Được rồi bác sĩBs, tôi hiểvmvu ông đLã làm hết sứmGc, không còn sớm nữgma, ông về nghỉs trước đHNii.”



Bác sĩkC Kieran Brennan như trút đoskược gánh nặng, thở nhẹ ra một hơi, cung kính đMváp:



“Vâng, thưa cô.”



Nói xong ông bàn giao lạdi mọi sự cho cấVp dưới rồi nhanh chóng rảvo bước về phía thang máy. Ở cùng với cô gái trẻ đtSGó mang cho ông một áp lực khó tảv. Linh hồn như bịWrM áp bách, rấNLUt khó chịLHu, cũng rấHNit đLHáng sợ. Hơn nữNLUa cảH đWrMêm không ngủ, ông cũng đvmvã quá mệt mỏi rồi.



Đột nhiên thang máy mở ra, theo sau đRó một cô gái cực kỳ xinh đUdẹp, nhưng đVHôi mắst luôn nhắMvm nghiền, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra vẻ lo lắoskng trầUdm trọng, như một cơn gió lướt qua bác sĩG. ĐểNd lạLBi mùi hương thoang thoảRVng. Trong một khắcVc, bác sĩyhr cảBsm thấGJy toàn thân thoảUgdi mái như vừa đNoWược tắdm gió xuân, ngạsc nhiên quay lạdi nhìn cô gái, thì bóng dáng ấMvy đGã mấSJt hút trong hành lang. CứtSG tưởng mình mệt quá sinh ảLo giác, bác sĩNoW Kieran Brennan cườZURi tự giễu một cái, rồi đGJi vào thanh máy, cảBsm thán nhìn quang cảshUnh hòn đtSGảrJo rộng mênh mông bấhtZt tận, lơ lửng giữtSGa trờvi cao này. Từ trên này nhìn xuống, cảKGm giác rấtSGt ưu việt.



Nhưng ông cũng biết, đMvờGi này chắrKNc gì mình đyhrã điLược ngắHm quang cảRVnh này một lầsn nữrJa, với ngườkCi thườiLmng như ông, đBsược đNRNặt chân lên hòn đHNiảdKo này cũng đdã làm vô số kẻ phảUdi ghen tịUgd rồi. MấdKy ông tổng thống già cũng đNRNã có ông nào đshUược hít một hơi trên đcVảvo đNRNâu.



ThảBs lỏng tinh thầdKn, bác sĩJ Kieran Brennan cố gắVHng ghi tạBsc cảNRNnh tượng mà ông cho là kỳ quan thế giới này vào trong tim.




...



“Về rồi à !?” Stellar mở mắrJt ra, nhàn nhạNdt nói, nhưng ý vui mừng không thểiL giấRu.



“Thật xin lỗi, em...” Shaorin hớt hảNdi xuấCt hiện, dù đsôi mắVHt luôn nhắZURm chặt, nhưng nhìn vào ai cũng biết cô đmGang rấmGt lo lắvng.



“ĐểG sau đdi, nhanh vào cứRu Ren đNLUã, đJám ma pháp sư chỉyhr sợ cũng đHã đWrMến giới hạssHn rồi.” Stellar chỉrJ vào căn phòng sau cửa kính, nơi Ren đdang đWrMược một đKGám ngườZURi vây quanh như đNdồ hiến tế.



“Ừm.” Shaorin cũng không nhiều lờBsi, nhanh chóng bước vào căn phòng.



“Thưa cô, xin hãy mặc đLHồ sát khuẩcVn và đgmeo khẩmGu trang vào đLBã.” Một y tá bước lên lo lắGng đNoWáp. Dù biết ngườGi đvột ngột xông vào này thân phận không tầRm thườWrMng, nhưng qua thái đmGộ của Stellar, ngườZURi bệnh đNdang nằiLm trên giườLng kia vô cùng trọng yếu với tập đKGoàn IMI, ai cũng không dám sơ xuấRcMt.





Quảvmv thật, rấtSGt ít ngườNLUi biết điLmến Shaorin, dù sao cô đvã bỏ đHi mườNLUi năm năm nay, vừa mới trở về lạgmi luôn có nhiệm vụ, phảyhri rờNRNi đdKảNLUo liên tục.



Nhưng y tá trợn mắLBt, bóng ngườdKi trước mặt chợt biến mấgmt như làn gió, khi cô ta đVHịNdnh thầMvn lạUSi thì Shaorin đRã đrKNứrKNng trước giườBsng bệnh, phượng hoàng kiếm thanh chóng hình thành trên đmyNôi bàn tay giơ cao.



Shaorin không do dự, một kiếm chém xuống trước ánh mắVHt kinh hoàng của các bác sĩiLm và tấssHt cảv các pháp sư có mặt.



“Không...” TấGJt cảGJ mọi ngườHNii đNdều thấLBt thanh kêu lên, cô gái trên giườmyNng này có mệnh hệ gì, dù bán mạVng bọn họ đVi cũng chẳng bù đhtZắLBp đGJược, lạcVi còn có thểNLU liên lụy tới ngườdi nhà.



Xoẹt.



Trước ánh mắJt tuyệt vọng của các bác sĩmG, thanh kiếm nhanh như chớp chém qua lạZURi mấiLy đNoWườyhrng trên cơ thểMR Ren. Rồi dưới biểcVu tình xụi lơ của bọn họ, Shaorin mới thở ra một hơi thu kiếm.



Khụ...khụ...



Ngay trong cơn hoảLBng sợ cùng cực của các bác sĩJ, Ren vốn nằNoWm yên không có phảmyNn ứRcMng gì lạLi ho nhẹ hai tiếng. TấmyNt cảtSG mọi ngườNRNi tròn mắcVt nhìn nhau, cùng thấBst hồn lạDDsc phách mom men đoskến giườLng bệnh.



“LạhiVy chúa tôi, bệnh nhân tỉiLnh lạNLUi rồi.”



“Không thấrKNy có vết chém nào cảrKN.”



“Chuyện gì xảWrMy ra, chúng ta bịG ảVo giác à !?”



Rồi đLám ngườRi bắgmt đmGầNLUu nhao nhao lên, ồn ào tự hỏi, dụi mắmyNt, day trán liên tục. Hồn nhiên quên mấSJt đtSGây là phòng bệnh, cầRVn yên tĩmGnh.



Bộp Bộp.



Tiếng vỗ tay vang vọng từ phía cửa. Stellar đWrMứNoWng điLmó, vẻ vui mừng nhàn nhạkCt khó có thểUd che giấLu, chân thành nói:



“Mọi ngườVHi đHã vấMRt vảVH rồi. Từ giờmyN chúng tôi sẽ lo liệu nhữcVng việc còn lạSJi.” Nói xong cô hơi cúi cầUgdu xuống.



“Đừng, ngài làm vậy chúng tôi không hưởng nổi đHNiâu” Một bác sĩdK ngườKGi dáng dấUSp ngườSJi châu á hoảshUng hốt xua tay nói.



“Đúng vậy, Queen của IMI mà cúi đhiVầVu trước chúng tôi, tin này lộ ra thì dọa ngườSJi lắKGm đVHấsy.” Một vịrKN pháp sư già, cườdi xòa nói.



“Vậy chúng tôi xin phép.” Mọi ngườBsi cũng không ai nói gì thêm, hiểvmvu ý mà ra về. Họ cũng biết đNLUược, qua thái đvộ vừa rồi của Queen, mình và tập đrJoàn IMI danh chấvn toàn cầssHu này đBsã xây dựng đHNiược quan hệ không tệ. Sau này làm gì cũng rấhtZt có mặt mũi đsây. Rồi đUdoàn ngườRcMi cũng như bác sĩhiV Kieran Brennan khi trước, lúc này mới thảHNi lỏng tâm tình, qua lớp cửa kính ngắhiVm nhìn vẻ xinh đRcMẹp của hòn đZURảkCo này.



...



“ChịSJ...” Ren mở mắLt, yếu ớt nói.



“Đây là đGJâu !?” ThầssHn trí Ren vẫn còn hơi mơ hồ, là do quá trình truyền tống xảiLy ra vô cùng đmyNột ngột, cộng thêm thương thế trầRcMm trọng, vừa trở về cô đoskã bấGt tỉJnh từ đNLUó đRVến giờSJ.



“Ở phòng của mình mà cũng không nhớ sao !?” Shaorin cườsi dịVu dàng điLáp.



“Phòng của em...”



“Phòng.... sao lạssHi thế này !?”



“ĐầshUu... đRcMau quá...”



Nhìn thấLHy Ren khổ sở, Shaorin cũng hốt hoảHng giữcV lấSJy tay cô em, nhẹ nhàng trấLn an, đyhrược một lúc Ren mới hoàn hồn, nắJm rõ hoàn cảVHnh.





“Đúng rồi, thực nghiệm đNLUảvmvo, King... chịgm à... anh ấvmvy đdKỡ cho em một kiếm, bây giờMR thế nào rồi !? Không đLBược, chúng ta hợp lực, em phảshUi trở lạkCi đdKó, King đssHang gặp nguy hiểSJm...” Ren tỉWrMnh lạtSGi cũng không khá hơn mà bắVHt đvầmGu hoảVHng loạvmvn nói liên tục. Cố gắUgdng đNdứgmng dậy, nhưng vết thương chưa hề lành hẳn làm cô đUdau đsến nghiến răng.



“Được rồi, nằHm im ở đKGó điLmi. Em đvmvúng là, chỉGJ giỏi làm hỏng chuyện.” Stellar bước vào, nói với giọng gay gắDDst, nhưng ánh mắkCt quan tâm không thểLH giấNRNu diếm.



“Xin lỗi... xin lỗi...” NắVm lấJy bày tay Shaorin đNoWang xoa bóp nhẹ nhàng cho mình, Ren bắrJt đmyNầRu khóc như lê hoa đJái vũ, nứGc nở như một đcVứkCa trẻ.



“Biết lỗi rồi thì nằsm yên đrKNó dưỡng bệnh đdi. Còn lạrJi đrKNểKG bọn chịMv lo.” Stellar thở ra một hơi dài, nặng nề đhtZáp.



“Nhưng em vẫn chưa làm đKGược gì cho King cảMv, lạmGi còn vì cứNdu em nên anh ấrJy mới...” Ren ngẩtSGng khuôn mặt đCẫm lệ, nứLc nở nói.



“Được rồi mà, King vẫn còn sống, nếu không thì trườNLUng sinh đSJảBso đMvã có phảBsn ứNRNng rồi.” Shaorin nhẹ nhàng nói, dùng năng lượng nhu hòa của mình trấLHn an tâm linh Ren liên tục.



“Lo cho hắkCn là trách nhiệm của cảSJ ba chúng ta, không phảNoWi chỉssH mình em.” Stellar khoanh tay nói.



“Đúng vậy, có đMvi thì lầyhrn này, chịssH sẽ điLmi.” Shaorin cũng gật đrJầKGu tán đrKNồng.



Cũng đZURến lúc phảRcMi làm gì đLBó cho hắvn rồi. NgườiLi chồng trên danh nghĩiLa, chưa bao giờgm gặp mặt của ta. Shaorin âm thầZURm nghĩd.



Nơi thiên đNRNịLa hắNRNc ám, chướng khí âm u, cát bụi mịgmt mù, một bóng ngườhtZi trong lớp áo choàng đNoWen phủ kín toàn thân, mái tóc dài buộc lên kiểUdu đNLUuôi gà, tung bay phấsp phới nhẹ nhàng sảKGi bước.



Thanh niên này dáng ngườrJi cao lớn, tay cầtSGm một cây trườNdng kiếm kiểHu trung quốc cổ, tùy ý vác qua vai, khí đmyNộ thong dong, khuôn mặt thảrJn nhiên luôn mang ý cườhiVi nhàn nhạtSGt, ánh mắJt như sao sáng, mũi thẳng, môi mỏng, nhìn qua cũng khá là anh tuấBsn tiêu sái.



“Vậy, đSJây là ma giới nhỉBs !?” Lục Vân Tiên một ngườkCi một kiếm, lầrKNn đDDsầdKu tiên đSJặt chân đLBến ma giới, ngắtSGm nhìn bầGJu trờmGi xám xịcVt, hưởng thụ từng cơn gió mang theo mùi máu tanh lạoski sắiLc bén như cương đNRNao thổi qua cơ thểUS, hít thở mấtSGy hơi, có vẻ khoái chí lắNLUm.



“Ừ, ma giới hay đRVịHNia ngục đdều chỉVH nơi này.” Một giọng nói vang lên, nhưng xung quanh chẳng hề có lấNLUy một sinh vật sống nào, cứNd như vậy, quỷ dịgm xuấKGt hiện giữNoWa không gian vắUSng vẻ này. Lục Vân Tiên cũng không lấLHy làm lạcV, chỉLB tùy ý hỏi tiếp.



“Nói thế nào cũng là một đRcMạDDsi thế giới, tạHi sao lạUdi thành cái dạoskng này !?”



“Nơi chứRa nhữWrMng thành phầMvn cặn bã nhấLHt của tam giới, vẫn còn đRVược thế này là khá rồi.” Giọng nói kỳ lạs đNdáp.



“Hmm, cặn bã...” Lục Vân Tiên lẩiLm bẩkCm, bịNoW ba đZURạVi thế giới truy sát, phảHNii chạshUy đHến ma giới này, bảgmn thân hắDDsn có lẽ cũng sắHp sửa gia nhập cái quầWrMn thểSJ “cặn bã” này đRây.




“Đây là nơi an toàn nhấMvt đGJối với con lúc này, tam điLmạNRNi ma thầRn cườSJng thế, các đVạhtZi thế giới khác cũng ngạmGi trêu trọc, cố gắGng đyhrợi ở đhiVây một thờtSGi gian đhiVi, ta phảUdi đHNii rồi.”



“Khoan, chờosk đUSã, ít nhấCt cũng phảtSGi có sách hướng dẫn, bảDDsn đRVồ, hay thuyết minh viên gì gì đJó chứUgd !?” Lục Vân Tiên cuống quýt, lầhiVn điLmầNRNu hắvn đoskặt chân đdKến cái thế giới này, nhìn xung quanh chỉiLm toàn cát bụi với sỏi đJá, lạRcMc đLBườMvng mà chết thì thật lãnh nhách.



“Ma khí nơi này đJang không ngừng bào mòn linh hồn ta, ta mà chết, ai lo cho Nguyệt Nga ở nhân giới đvây, tự lực gánh sinh đNoWi thôi. Chúc may mắmyNn.”





“TấBst cảDDs tùy duyên. Vân Tiên, con là thiên tài, là thiên tài ưu tú nhấrKNt trong lục đNoWạSJo đoskạyhri thế giới mà ta biết, cái con cầrJn bây giờV là thờvi gian, cố gắRVng ở lạgmi đkCây tu luyện đKGi, ngày con trở về, tiên phật, thầZURn giới sụp đkCổ cũng không phảtSGi không thểcV.” GiữGJa không gian xám xịVt, một đNoWốm sáng nhỏ nhanh chóng tụ tập thành một hư ảdKnh hình rồng, tuy hình dáng nhỏ bé, nhưng khí thế và sự uy nghiêm nó phát ra vô cùng lớn, đRối mặt đdã bao lầLHn, nhưng Lục Vân Tiên vẫn cảNdm thấLHy có gì đdó áp bách hắrKNn.



“Khoan, khoan, sư phụ... khoan đKGã.” Lục Vân Tiên với với tay, muốn giữvmv Long ThầRcMn lạMvi, nhưng lúc này ông chỉcV còn là một hư ảvnh, hắKGn còn làm gì đvmvược, chỉSJ trơ mắNdt nhìn đssHốm sáng duy nhấLt trong không gian xám xịHt này dầoskn dầNdn tan biến.



NắkCm tay vào khoảNoWng không, Lục Vân Tiên thở dài, khẽ nói:



“Ta chỉKG muốn hỏi Nguyệt Nga bây giờrKN đJang ở đRâu thôi mà, ngộ nhỡ lúc trở về, không tìm đvmvược cô ấshUy thì sao đNRNây...”



Rồi hắssHn đMRi đcVến một đtSGụn cát nhỏ, gõ gõ thanh trườVng kiếm xuống mấRcMy cái, nói với giọng lườdi biếng:



“Nghe đJủ chưa vậy !? Thật là, trốn gầiLn ta như vậy còn dám hắRcMt xì, tưởng ta đoskiếc sao !?”



“Anh trai, xin tha mạrJng, em chỉNLU đdi ngang qua thôi, không có ý gì khác điLmâu....” Từ đUSốm cát, bò ra một con dơi nhỏ, gãi gãi cái đhtZầshUu tròn vo, đmGôi mắNdt lanh lợi, bộ dáng tội nghiệp, run run giọng đWrMáp.



Lục Vân Tiên hứLHng thú nhìn con vật nhỏ, lầRcMn đJầUgdu tiên hắMRn thấLBy dơi biết nói, con dơi này nhìn cũng thật kiểmyNu cách, bộ lông chẳng hiểWrMu ai chảVi cho nhìn khá là mượt mà, đGJôi mắHNit đNoWen láy, cái mũi tròn tròn cứiL khịMRt khịtSGt, nhìn hết sứMRc dễ thương. Hắdn cườvi cườsi đUgdáp:



“Đi ngang qua còn kịWrMp đvào hố chui xuống, chú mày cũng nhanh tay gớm nhỉUd !? Tên là gì vậy nhóc ?”



“Richard....Richard Keh...”



“Vừa hay ta mới đRcMến nơi này, cũng đsang cầKGn ngườiLmi dẫn đMRườMvng, đgmi nào.” HắUgdn lôi sợi dây buộc ở chuôi kiếm ra, trói gô con dơi lạmyNi, chỉvmv đRcMểshU mỗi cái lầMvu ló ra, nhìn nó lúc này giống như một con nhộng, điLmược gắBsn trang trí ở cán kiếm. Xong đUSâu đNoWấKGy, Lục Vân Tiên khẽ đWrMiểWrMm chân, cảGJ ngườHi lao vút đmGi trong sa mạBsc mênh mông gió cát, mặc kệ tiếng kêu thảHm thiết của con dơi nhỏ.



...



MườMRi năm sau, cảVH ma giới cùng rung đUSộng, khi ngườssHi thanh niên ấBsy, một thân một mình đUgdạWrMi chiến thiên ma – một trong ba hoàng giảDDs thống trịMR ma giới. Đồng thờVHi, từ mườhtZi tám tầDDsng đdịvmva ngục, tấNLUt cảtSG quầKGn ma bịHNi áp bứgmc bóc lột với nhau cùng vùng dậy, tràn vào vương cung của ma hoàng Alucard, và Orochi, trận nội chiến này khiến ngườLBi của ma giới thương vong thảUgdm trọng, nhưng ai cũng mang theo chấLHp niệm không buông, có chết cũng phảhtZi kéo theo một ma quân chết cùng.





Vì một thanh niên, điLmạHi biểshUu cho hi vọng của bọn họ, vẫn còn đWrMang tử chiến nơi vũ đkCài đtSGẫm máu nhấmGt của ma giới. Lục Vân Tiên năm đtSGó hai tám tuổi, chiến đrKNấLBu với thiên ma, lão quái thành tinh đoskã mấcVy ngàn năm, không có lấrKNy một phầvn thắVng, nhưng hắkCn vẫn đdứshUng lên, vẫn chiến đmyNấrJu, đssHem lạZURi hi vọng cho mọi ngườkCi. HắZURn còn chẳng phảiLi ma tộc, nhưng vẫn chiến đrJấCu cho ma tộc, mình thân là ma, cũng phảNoWi làm đsược chút gì đhiVó chứhiV...



Dòng ngườRi như thủy triều, sứmyNc mạUSnh của sự đHoàn kết rộng lớn vô bì, hắkCc ám khung thương trên cao cũng phảgmi rung đMvộng. Hai ma hoàng Alucard và Orochi thực lực mạiLmnh mẽ, nhưng lão hổ nan đNLUịSJch quầtSGn hồ, chẳng mấvmvy chốc đJã bịhiV nhấshUn chìm trong biểdn ngườNdi, mấSJt tích từ đLHó.



Chiến trườHng nơi hai cao thủ quyết đrKNấmyNu ngập trong khói bụi, mọi vật điLmổ nát hoang tàn, Lục Vân Tiên sống dở chết dở, đBsược Richard cõng ra ngoài, chú dơi nhỏ năm nào đNRNã thành một thiếu niên anh tuấZURn, mang theo vẻ đvmvẹp tà mịhtZ đdặc trưng của vampire. Thiên ma cũng từ đcVó mấst tích, không ai biết thắssHng thua, nhưng với ngườshUi của ma giới, chỉVH cầKGn Lục Vân Tiên còn sống là đUSủ rồi. HắMvn cũng thuận thế làm ngườdi đhtZứMRng đvmvầVHu ma giới từ đRó.



...



Orochi chạLHy không đWrMược xa thì bịgm tứv đkCạGJi ma tướng đgmuổi kịdp, vừa đvánh vừa chạGJy, điLmến khi hắLn hết xí quách thì cũng là lúc Lục Vân Tiên hồi phục, nhưng con rắUdn này đshUã tiêu hóa toàn toàn nước sinh mệnh của trườDDsng sinh đshUảUSo, thành tồn tạcVi bấmGt diệt, không thểC chết, hết cách, Lục Vân Tiên chỉiL còn nước phong ấrJn nó lạNoWi, sai ngườRcMi bí mật đkCưa đoskến nhân giới, nhờLB một dòng họ tinh thông bùa chú cùng trận pháp phong ấDDsn ngày ngày trấkCn áp. Nếu cứBs đhiVểUd ở ma giới, hắKGc ám khung thương trên cao sẽ không ngừng cung cấdp lực lượng cho nó, ngày phong ấNRNn vỡ ra chỉMv là sớm muộn.



Alucard thì may mắNdn hơn, chạNoWy thoát, hắhtZn dùng tàn lực còn lạHNii mở một con đtSGườssHng máu đhtZến nhân giới, đyhrến nơi thì cũng hết hơi. Đành phảLHi chạmyNy quanh từng thôn làng, trở thành quỷ hút máu tiếng xấKGu đRồn xa, nhà nhà sợ hãi. Tên hắgmn cũng bịNoW đHọc ngược lạkCi, thành Dracula. ĐườMRng đhtZườsng là một trong tam đvạZURi ma thầGn uy phong lẫy lừng, nay lạrJi phảLi ủy khuấgmt đVHi cắUdn cổ từng ngườGJi thườHNing mong khôi phục chút thực lực. Alucard buồn bực không sao kểZUR siết. Vậy là hắdn nghĩdK ra một trò chơi mới cho đLỡ nhàm



Chơi với nhân tính con ngườssHi.



Alucard đSJi đVến từng ngôi làng, trên chiếc xe đNRNạtSGp cũ mà hắLBn cho rằmGng phong cách lắBsm, trước đdKây, đDDsến làng nào, hắNoWn sẽ tàn sát, uống máu cảSJ làng, không đNoWểBs lạrJi nhân chứmyNng sống, nhưng giờLH đvây, hắMRn chỉtSG bắdKt đSJi linh hồn của một ngườdKi tùy ý.



CứssH như thế đBsược mườrJi năm, đRcMã gieo giắsc một bóng ma khủng hoảiLmng trong lòng mỗi ngườUdi. Alucard vô cùng kiên nhẫn, và hắUSn cuối cũng cũng gặt hái đUSược thành quảgm. Từng con ngườRi vì không muốn trở thành kẻ đvược chọn, dầtSGn dầtSGn trở mặt với nhau, hận thù nhau, căm ghét nhau, sát ý trầvmvn trụi theo bảcVn năng sống bộc lộ ra, làm Alucard cảSJm thấZURy thích thú. HắhtZn như muốn hát lên mỗi khi thấvy một ngôi làng, vì sợ hãi hắUdn mà dân làng quay sang đKGâm chém nhau, như một đNRNiệu khiêu vũ mỗi đdêm trăng nhuộm màu máu.



ChỉLB có như vậy, hắssHn mới có lạssHi cảUSm giác khi xưa, cảiLm giác của một thượng vịH giảcV, tùy ý chơi đgmùa tâm linh của kẻ khác trong tay, mỗi khi ấiLy, linh hồn hắLHn như đDDsược gột rửa, tốc đRộ hồi phục cũng vì cảtSGm giác thư sướng như tắmyNm trong ôn tuyền này mà tăng lên rõ rệt.



...



“Ta lạUdi đNLUến chậm một bước rồi.” Long thầdKn thở dài nhìn khung cảHnh tiêu đyhriều trước mắNRNt, cảrJ ngôi lành như ngập trong biểcVn máu, thịSJt nát vương vãi trên quảmGng trườUgdng, cạosknh cái giếng nơi trung tâm làng. Từng con quạBs thi nhau bay lên, rồi lạNLUi xà xuống, mang theo một miếng thịrKNt rướm máu trên mỏ. Tiếng kẽo kẹt của cây thánh giá treo trên nóc giếng làm không khí càng thêm thê lương, tịRVch mịUgdch.



Ông đUSã theo dấLu nhữgmng vụ thảBsm án này nhiều ngày nay, tấiLt cảL đRVều có một đRViểLHm chung, dân làng cùng nổi đRcMiên, đUgdánh giết nhau đMvến chết. Kẻ gây chuyện lạVHi vô cùng giảosko hoạvmvt, dườvng như hắssHn có mặt ở khắvp nơi, gieo rắGJc nỗi sợ hãi không nguôi. Nhưng chẳng mấSJy ai biết hắrKNn là ai, chỉLB nghe tảMR về một lão già lưng còng, đHNieo một cặp kính sáng loáng, trên chiếc xe đLạHp cũ kỹ.



Thủ đdKoạRcMn tàn ác, rấMvt giống cách hành sự của ma giới, nhưng ma giới nghe nói đLHang cảiLmi tổ dầVn dầZURn, đSJứRcMng đkCầRcMu là học trò của ông: Lục Vân Tiên. Vì một số nguyên nhân, cùng với sự áy náy, Long ThầGn thật sự ngạSJi phảgmi đLối mặt với ngườiLi đtSGồ đNoWệ này, vì vậy từ khi chia tay, ông cũng không hề liên lạNdc với Lục Vân Tiên một lầRVn nào.



Nhìn lạcVi hiện trườRcMng, Long ThầCn thở dài, muốn rờvmvi đNRNi, nhưng đRVột nhiên ông phát hiện ra một đtSGiều.



Ngôi làng này có đHNiiểVHm ngoạiLi lệ với nhữWrMng ngôi làng trước, vẫn có ngườtSGi còn sống, hơn nữda lạZURi lành lặn, không chút tổn hao gì.



Một cậu bé.



Cậu bé nặng nhọc lê bước trên con đhtZườUdng đdầssHy xác chết, khuôn mặt thẫn thờMv, đWrMôi mắrKNt trống rỗng vô hồn, nhưng bước chân vô cùng đvều đRcMặn. Cậu đUdi đvến bên từng ngườoski, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đmyNau khổ, sợ hãi trước khi chết của họ, sau đvó vuốt vuốt đyhrôi mắGt, cho nhữNoWng ngườKGi đvmvã khuấRt đvmvược yên nghỉv.



Một cậu bé, giữGJa cánh đGồng toàn ngườNdi chết này, như một thiên thầsn giữBsa chốn đUSịNoWa ngục, dườvng như mỗi bước chân cậu ta đdi qua, lạmGi có một linh hồn đKGược thanh thảBsn yên nghỉRcM. Sinh mệnh sống nhỏ nhoi yếu ớt giữMRa cái chết dày đmyNặc xung quanh, gây nên cho ngườrJi ta một cảcVm giác xung đBsột thịDDs giác mạNLUnh mẽ.



Đứsa bé này thật đhtZặc biệt. Long ThầLn cảHNim thán.



Đi hết dãy xác chết tưởng như vô tận, cậu bé nặng nhọc ngồi xuống, trên tay từ lúc nào đNoWã cầHNim một cây bút chì, cùng một bảyhrng vẽ nhỏ. Cậu ta ngẫm nghĩNRN một chút, rồi bắBst đNdầBsu tỉs mỉhtZ vẽ lên một chân dung.



ĐứSJa bé còn nhỏ, dù có là thiên tài cũng khó mà vẽ đKGược một chân dung hoàn chỉrKNnh, nhưng cậu ta vẫn kiên trì, vẽ hết tấNLUm này đNoWến tấRVm khác, đrKNã ba ngày ba đmGêm. Khuôn mặt non nớt giờC này xanh xao mệt mỏi, tưởng chừng có thểBs đHNiổ gục bấdKt cứkC lúc nào. NhữrJng bứUSc chân dung vẽ hỏng đsã chấrKNt thành một ngọn núi nhỏ xung quanh. Nhưng không một bứHc nào hoàn toàn thành hình.



Long Thầyhrn ở một bên kiên trì ngắiLm xem, mùi xác thối điLmã bắRVt điLầWrMu bốc lên. Khó ngửi vô cùng, nhưng cậu bé vẫn như không thấVy gì, vẫn không ngừng vẽ, mặc cho cổ tay đDDsã run rẩhiVy, ngón tay đMvã tím ngắoskt. Cậu ta biết, càng lâu về sau, mình sẽ dầNRNn quên đNoWi khuôn mặt này, giống như việc mình đLã quên mấGJt con chó nhỏ ngày xưa nô đBsùa với mình hình dáng ra sao, kểmG từ khi nó chết. Vậy nên, phảLBi tranh thủ lúc còn nhớ rõ, phảshUi ghi lạmGi khuôn mặt đZURó, khắZURc thật sâu nó vào trong tim. Rồi nhấVHt đshUịLBnh có ngày mình sẽ tìm đoskược hắUdn.... nhấmyNt đrKNịHNinh.



Đến ngày thứvmv tư, việc lạNoW xảdKy ra, đvmvôi mắHNit cậu bé chuyểGn thành màu vàng, màu vàng óng ánh rực rỡ, bên trong khi nhìn sâu vào con ngươi, thậm chí có thểZUR thấosky đLHược nhữNdng số liệu chuyểHn đNoWộng không ngừng. Tốc đkCộ tay của cậu bé tăng vọt, từng đHườNdng nét cũng chau truốt, kỹ càng hơn rấrKNt nhiều. Sau khi vẽ hỏng ba lượt nữtSGa, khuôn mặt của ma hoàng Alucard đHã hiện ra, sống đLBộng như thật, với nụ cườmGi nửa miệng đUSáng ghét, đhtZôi mắLt âm lãnh dưới gọng kính tròn, trên cái mũi hơi khoằHNim khoằUdm xuống.



Long Thầsn vốn đkCịHnh điLmánh ngấrKNt cậu bé đRểVH ổn đHịcVnh tình trạHNing của cậu ta trước, nhưng không hiểtSGu vì lý do gì, ông lạLi chờiL đsợi, đrKNến lúc này. Và quảyhr nhiên, ông đrKNã không thấVt vọng, thậm chí còn có phầKGn khiếp sợ.

Kỳ tích cứJ như vậy sinh ra.



Cậu bé này, chỉV dùng nghịyhr lực cùng sự cố chấLHp của mình, tự thân mở ra cánh cổng chân lý. Dù chỉVH mới kết nối chưa đLến 5%, nhưng thực sự sử dụng đvmvược chân lý. Dùng kiến thứMRc và khảdK năng tính toán siêu việt, kết hợp với trí nhớ của một họa sĩhiV, vẽ ra một bứLHc tranh như ảCnh chụp, sắoskc xảZURo điLmến từng chi tiết.



65 triệu năm, mới chỉdK có hai ngườNdi kết nối đJược với chân lý, là vợ ông và một vịKG thầUdn khác ở thầshUn giới. Đó còn là do chân lý tự chọn kết nối với họ. Còn cậu bé này, dùng chính sứMRc mình, cưỡng ép mở ra chân lý, hai cái này so sánh, đtSGầZURn mấJy cũng biết bên nào lợi hạmyNi hơn.



“Không thểs ngờvmv, ngườVHi kế nghiệm của trườCng sinh đJảNLUo lạNoWi xuấhtZt hiện sớm như vậy.” Long ThầVn cảdKm thán, sử dụng đrKNược chân lý chính là đNRNiều kiện đWrMầLBu tiên đmyNểV nắHNim giữs đLược trườmGng sinh đSJảshUo. Thiếu niên này, kểC từ giây phút này, qua cuộc gặp gỡ này, tương lai cậu ta đRVã đSJược đNRNịRVnh sẵdKn.



Trở thành ngườHNii đcVược chọn của vật kỳ diệu, đssHã hai lầvmvn gây nên đHNiạgmi thế giới chiến.



King của trườiLmng sinh đKGảZURo.



Long thầBsn, cũng vì thế điLmược vinh danh, trở thành ngườshUi đLBào tạKGo ra hai thiên tài kiệt xuấssHt, thay đGổi thế cục của cảrJ 6 đvạhtZi thế giới sau này.