[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 156: Ủ Mưu




Mấy ngày trôi qua trong bầu không khí căng thẳng như dây đàn, khi Tô Thị đối mặt với những biến động bất thường.

Hôm nay, cuộc họp với cấp cao tập đoàn lại kéo dài đến tận giờ thứ ba mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Căn phòng lớn ngập tràn tiếng nói lo lắng và bất an từ các vị giám đốc.

“Tô Tổng, doanh thu tháng này bị giảm rõ rệt, thấp hơn tháng trước tận 23.68%. Tôi nghi ngờ thông tin mật về sản phẩm đã bị rò rỉ ra ngoài.”

Một giám đốc khác cau mày, giọng nói càng thêm phần lo âu.

“Đúng vậy! Bên tập đoàn YCI vừa tung ra một sản phẩm tương tự chúng ta trước hẳn một tuần, và khách hàng đều nghĩ chúng ta đạo nhái ý tưởng”

Những lời lẽ sắc bén, gấp gáp xen lẫn vào nhau, như muốn đẩy Tô Tử Hạ vào tình thế không còn đường lui.

Cô ngồi ở vị trí đầu bàn, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng đôi mắt ánh lên sự sắc bén. Sự giận dữ đang cuộn trào trong lòng cô, nhưng nỗi mệt mỏi khiến cô không thể chịu đựng lâu hơn nữa.

Một cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào từng tế bào của cô khi nhận ra những biến cố này không phải ngẫu nhiên mà xảy ra.

Cô dứt khoát đứng lên, giọng nói không chút dao động.

“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, mọi tổn thất của công ty sẽ được khắc phục. Bây giờ, tan họp.”

Không ai dám phản đối, tất cả chỉ biết gật đầu, ánh mắt chứa đựng cả hy vọng lẫn bất an khi Tô Tử Hạ rời khỏi phòng họp.



Bên ngoài phòng họp, trong một góc khuất của nhà vệ sinh vắng người, An Tiểu Hoa nhanh chóng khóa cửa lại.

Cô cẩn thận quan sát xung quanh, đảm bảo không có ai ở đó, rồi rút điện thoại ra, bấm gọi một cách thận trọng.

“Tình hình Tô Thị thế nào rồi?”

Giọng nói phía đầu dây bên kia vang lên, lạnh lẽo và sắc bén.

An Tiểu Hoa liếc nhìn cửa một lần nữa, giọng cô hạ thấp xuống, gần như thì thầm.

“Đang xuống dốc không phanh. Thời điểm này là thích hợp để ra tay.

Giọng cười khẩy vang lên, đầy mỉa mai và đe dọa.

“Lần này nếu thất bại, cô chính là người chết thay cho cô ta, hiểu chứ?”

Trái tim An Tiểu Hoa khế thắt lại. Cô biết rõ bản thân đã bước vào con đường không lối thoát. Trong mắt cô hiện lên sự căm hận, nhưng cuối cùng chỉ đáp lại bằng một sự im lặng. Đầu dây bên kia cúp máy không chút lưu tình.

An Tiểu Hoa vội vàng xóa lịch sử cuộc gọi, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác. Cô chỉnh lại tóc tai, hít một hơi sâu để ổn định bản thân, rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh.



Nhưng ngay khi vừa mở cửa, tim cô như ngừng đập.

Ngay trước mặt, Tô Tử Hạ đứng đó, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, ánh lên sự kiên định lạnh lùng, dường như xuyên thấu tâm can.

Mọi âm mưu của An Tiểu Hoa đột nhiên trở nên mong manh, như bị bóc trần dưới ánh mắt sắc bén ấy.

“Chào thư kí An.”

Giọng nói của Tử Hạ nhẹ nhàng, nhưng từng từ vang lên đều sắc như dao. An Tiểu Hoa cứng người, đôi môi khô khốc, trái tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Cô không biết liệu Tô Tử Hạ có nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi hay không, nhưng ánh mắt ấy khiến cô cảm thấy như mọi bí mật đã bị phơi bày.

Tô Tử Hạ khẽ mỉm cười, nụ cười trông có vẻ thân thiện, nhưng lại khiến người khác rùng mình.

“Mang lịch trình ngày mai đến văn phòng cho tôi nhé.”

Không nói thêm lời nào, Tử Hạ lướt qua An Tiểu Hoa một cách điềm tĩnh, để lại phía sau bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng.

An Tiểu Hoa cố hít thở sâu, cảm thấy như vừa thoát khỏi một lưỡi dao treo trên đầu. Khi bóng lưng Tử Hạ khuất sau hành lang, cô mới thả lỏng đôi vai, khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi quay bước đi tiếp.

"May là cô ta chưa nghe thấy"