Chiều hôm đó, khi ánh mặt trời buông dần xuống và những tia nắng nhạt đi trong không gian, Tô Tử Hạ ngồi lặng lẽ trong văn phòng, đôi mắt tập trung vào màn hình máy tính với hàng loạt con số và tài liệu.
Cô không hề để ý rằng cơ thể mình đã quá mệt mỏi, kiệt sức vì guồng quay công việc. Ánh sáng mờ mờ của căn phòng càng làm bầu không khí trở nên nặng nề.
Bỗng nhiên, một cơn đau nhói bùng lên ở vùng bụng, đau đớn như thể có một lưỡi dao bén nhọn đang cắm sâu vào.
Tô Tử Hạ tái mặt, cố gắng nén đau nhưng cơn đau càng lúc càng dồn dập, khiến cô không thể ngồi vững. Một tay siết chặt eo, cô nghiến chặt răng, cố gắng duy trì tư thế ngồi. Tuy nhiên, mọi nỗ lực đều vô ích. Chỉ trong vòng vài giây, cơn choáng váng kéo đến mạnh mẽ, đôi mắt Tử Hạ mờ dần đi, rồi cả cơ thể cô ngã nhào xuống bàn, bất tỉnh hoàn toàn.
Nửa tiếng sau, một nhân viên bước vào văn phòng của Tử Hạ, trên tay là tập hợp đồng cần chữ ký của cô. Nhìn quanh không thấy Tử Hạ đâu, người nhân viên gọi khẽ:
“Tô Tổng?”
Không có tiếng đáp lại. Sự im lặng lạnh lẽo của căn phòng làm nhân viên ấy cảm thấy bất an. Khi nhìn vào trong, cô giật mình khi thấy Tô Tử Hạ đang nằm gục trên bàn, sắc mặt trắng bệch.
“Tô Tổng! Cô làm sao thế này?!”
Nữ nhân viên hốt hoảng hét lên, rồi nhanh chóng rút điện thoại gọi cấp cứu. Cả tòa nhà lập tức nhốn nháo khi biết tin, nhân viên cùng nhau hỗ trợ đưa Tử Hạ đến bệnh viện càng nhanh càng tốt.
Tại bệnh viện GS, không gian tĩnh lặng, ánh đèn phòng bệnh dịu nhẹ chiếu xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Tô Tử Hạ.
Cô nằm đó, hơi thở đều đặn, cơ thể có vẻ đã ổn định hơn nhưng vẫn trong tình trạng yếu ớt. Cạnh giường cô lúc này chỉ có An Tiểu Hoa, người luôn bên cạnh Tử Hạ với danh nghĩa là thư ký, nhưng trong đôi mắt cô ta lại lóe lên ánh nhìn đầy toan tính.
Sở Thiên Minh, trực tiếp khám cho Tử Hạ, bước vào phòng. Nhìn thấy Tử Hạ nằm đó, đôi lông mày anh nhíu lại, vẻ mặt thoáng chút lo lắng. Anh ngẩng lên nhìn An Tiểu Hoa, nghiêm giọng.
“Cô ấy ngất xỉu do làm việc quá sức. Sức khỏe của Tử Hạ đã suy nhược trầm trọng, nếu không nghỉ ngơi hợp lý, tình trạng này sẽ càng tệ hơn”
Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp, giọng nói đầy sự quan tâm và cũng không ít ngạc nhiên.
“Và... tôi còn phát hiện trong người cô ấy có một lượng chất làm suy nhược cơ thể. Có vẻ cô ấy đã dùng phải chất này trong một khoảng thời gian. Cô có biết về điều này không?”
An Tiểu Hoa khẽ nhướng mày, nhưng ngay lập tức giấu đi vẻ kinh ngạc thoáng qua, cố gắng tỏ ra ngây thơ. Cô ta xua tay, giọng điệu nhẹ nhàng và thản nhiên.
“Tôi chỉ là thư ký của Tô Tổng, làm sao có thể biết rõ chuyện ăn uống của cô ấy được chứ?”
Sở Thiên Minh nhìn cô một lát, rồi cũng không hỏi thêm gì nữa. Anh chỉ căn dặn một vài điều cơ bản về việc chăm sóc bệnh nhân rồi quay lưng bước đi.
Khi bóng anh khuất dần ở hành lang, trong căn phòng chỉ còn lại An Tiểu Hoa cùng Tô Tử Hạ đang bất tỉnh trên giường.
Một nụ cười nhếch lên trên môi An Tiểu Hoa, đầy vẻ độc ác và hiểm độc. Đôi mắt cô ta ánh lên sự vui mừng thỏa mãn, nhìn người phụ nữ đang yếu ớt nằm kia như nhìn vào một con mồi đã sa vào bẫy.
“Cuối cùng cũng đợi đến ngày này, Tô Tử Hạ! Chuẩn bị chết đi”
Cô ta thì thầm, đôi mắt sắc lạnh, tàn nhẫn.
Trong lòng cô ta, kế hoạch đã được vạch ra từ lâu, và từng bước đang tiến triển suôn sẻ như ý muốn.
An Tiểu Hoa thầm nhủ rằng, lần này, nhất định phải khiến Tô Tử Hạ mất hết tất cả, gục ngã một cách thảm hại nhất.
Cô ta chỉnh lại trang phục, thở một hơi dài để lấy lại sự bình tĩnh, và nhìn Tử Hạ thêm lần nữa.
Bóng tối bao trùm lên những toan tính hiểm độc đang ẩn sau khuôn mặt bình thản của An Tiểu Hoa, và cô ta bước ra khỏi phòng với tâm trạng đầy đắc ý.