[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 155: Giữ Bí Mật




Trong căn phòng rộng lớn, ánh đèn vàng nhạt đổ xuống làm bầu không khí thêm phần ấm áp, xóa đi vẻ lạnh lẽo vốn có.

Từng giọt ánh sáng dịu dàng phủ lên hai con người ngồi đối diện nhau, cả không gian như ngưng đọng lại chỉ để chứng kiến giây phút quan trọng này.

Mặc Cận Ngôn nhìn Tô Tử Hạ, ánh mắt sâu thẳm, chất chứa bao nỗi niềm dồn nén suốt ba năm qua. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, truyền vào đó chút ẩm áp, rồi bắt đầu kể lại mọi chuyện.

Giọng anh trầm ổn, từng câu từng chữ như chạm vào trái tim Tử Hạ, khiến cô không khỏi xao động.

Những tháng ngày trước đây hiện lên rõ ràng qua lời kể của anh. Đó là khoảng thời gian mà cả hai đều trải qua biết bao khó khăn và thử thách, anh vì bảo vệ cô mà phải chịu đựng mọi tổn thương, còn cô thì lầm tưởng, đắm chìm trong nỗi oán giận và đau khổ.

Tô Tử Hạ ngồi im lặng, chăm chú lắng nghe, đôi mắt không rời khỏi gương mặt Mặc Cận Ngôn. Cô khẽ siết chặt bàn tay anh, như để trấn an rằng cô đang ở đây, ngay bên cạnh anh.

Cuối cùng, câu chuyện khép lại. Anh ngừng lời, nhìn sâu vào đôi mắt cô, nơi anh hy vọng sẽ tìm thấy sự tha thứ và chấp nhận. Ánh mắt ấy chứa đựng cả một khoảng trời chờ mong.

“Tử Hạ"

Anh lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng kiên định.

“Chúng ta bắt đầu lại có được không?”

Tô Tử Hạ cảm nhận trái tim mình thắt lại trong khoảnh khắc ấy. Hạnh phúc đến mức chẳng biết phải trả lời thế nào, cô chỉ biết gật đầu liên tục, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, hòa quyện với nụ cười rang rỡ.

Cô trấn tĩnh lại, đôi mắt long lanh nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát.

“Nhưng em muốn tạm thời chúng ta sẽ không công khai chuyện đã quay lại với nhau, được không?”



Mặc Cận Ngôn thoáng nhíu mày, vẻ mặt có chút không hài lòng, nhưng rồi anh nhìn cô, gật đầu nhẹ, dịu dàng hỏi.

“Tại sao? Nói anh nghe lý do của em.”

Tô Tử Hạ khẽ lau nước mắt, đôi mắt kiên định và mạnh mẽ nhìn anh, như thể cô đã chuẩn bị kỹ càng cho mọi chuyện.

“Em muốn lôi những người đã hãm hại em ra ánh sáng”

Cô nói, từng lời đanh thép.

“Nếu như tin tức quay lại với anh được lan truyền, thì bọn chúng có thể sẽ đề phòng với em hơn”

Mặc Cận Ngôn khẽ cười, nụ cười nhẹ nhưng chất chứa sự bảo vệ và yêu thương. Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng anh dịu dàng, xen lẫn chút trêu chọc.

“Em tin rằng tiếng tăm của anh làm người khác dè chừng đến vậy sao?”

Tô Tử Hạ nhìn anh, khẽ nở một nụ cười.

“Em hứa sẽ thường xuyên đến Cẩm Viên với anh, và sau khi xử lý xong mọi chuyện, chúng ta sẽ tái hôn.”

Mặc Cận Ngôn không giấu được vẻ đắc ý, anh nhìn cô, ánh mắt sáng rực như người vừa đạt được điều mình mong muốn từ lâu.

“Anh đồng ý với em”



Anh nói, giọng điệu phảng phất sự chắc chắn

“Nhưng còn chuyện tái hôn thì không cần đâu.”

Tử Hạ tròn mắt ngạc nhiên, nhìn anh đầy thắc mắc.

“Sao lại không cần? Anh có ý gì vậy?”

Mặc Cận Ngôn khẽ nhướn mày, nét mặt đầy vẻ hài hước, anh giải thích một cách thoải mái, nhưng lại không giấu được chút tự mãn.

“Anh đã nói với em rồi, chữ ký đó là của Tần Thiệu Đình ký bừa cho anh. Còn giấy ly hôn... là anh thuê người làm giả.

Nghe vậy, Tô Tử Hạ chỉ biết nhìn anh chằm chằm, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa trách móc. Cô hít sâu, nheo mắt trách yêu.

“Anh đúng là con cáo già”

Cô nói, đôi mắt thoáng chút trách móc nhưng lại ánh lên niềm vui.

“Cả chuyện này mà anh cũng lừa được em sao.”

Cả hai không thể nhịn được cười, tiếng cười vang lên phá tan không gian tĩnh lặng. Trong lòng Tử Hạ, nỗi oán giận và đau khổ suốt ba năm qua đã tan biến, thay vào đó là niềm hạnh phúc tràn đầy.

Cô khẽ tựa đầu lên vai anh, cảm nhận nhịp tim vững chãi, như một điểm tựa bền chặt. Trái tim cô giờ đây đã được cứu sống, tình yêu lại đâm chồi nảy lộc như cây non vừa được tưới mát.

Và bây giờ, cô chỉ cần tập trung vào những kẻ giấu mặt, những kẻ đã núp trong bóng tối kia, sẵn sàng để lôi chúng ra ánh sáng.