[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 149: Bước Qua Cửa Tử




Sau bốn tiếng căng thẳng trong phòng phẫu thuật, Sở Thiên Minh cuối cùng cũng bước ra.

Ánh sáng từ những chiếc đèn lạnh lẽo trong hành lang bệnh viện rọi xuống khuôn mặt mệt mỏi của anh, nhưng cũng không thể che giấu sự thành công của một bác sĩ vừa hoàn thành ca mổ đầy cam go.

Tô Tử Hạ đứng bật dậy ngay khi cánh cửa phòng phẫu thuật khép lại, tim cô đập loạn trong lồng ngực như thể muốn bật ra ngoài. Cô bước nhanh đến trước mặt Sở Thiên Minh, giọng run rẩy, lo lắng.

“Anh ấy... thế nào rồi, bác sĩ?”

Đôi mắt cô chứa đựng biết bao hoang mang, ánh lên sự sợ hãi.

Sở Thiên Minh khẽ thở dài, anh nhìn Tô Tử Hạ rồi trả lời, giọng bình tĩnh nhưng đầy trách nhiệm:

“Cậu ấy mất máu quá nhiều, nhưng tạm thời đã ổn rồi. May mà vết đâm không trúng chỗ nguy hiểm.”

Câu nói ấy vang lên như một điệu nhạc nhẹ nhàng làm dịu đi cơn bão trong lòng Tô Tử Hạ. Cô lặng người, cảm giác nặng trĩu từ tim rút ra, nhưng đôi chân vẫn run rẩy.

Đôi mắt cô dường như còn đọng lại vài giọt nước mắt chưa kịp lăn xuống, khi nghe thấy Sở Thiên Minh nói “tạm thời ổn.”

Sau khi giải thích tình trạng của Mặc Cận Ngôn, Sở Thiên Minh quay sang Thiệu Đình, đôi mắt sáng lên sự tò mò pha lẫn thắc mắc.



Anh nhẹ nhàng khoác tay Tần Thiệu Đình, kéo người bạn lại gần để hỏi cho rõ ngọn ngành. Sở Thiên Minh thì thầm hỏi:

“ Này! Sao Cận Ngôn lại bị đâm thế? Với lại, sao Tô Tử Hạ cũng có mặt đây?”



Sở Thiên Minh biết rất rõ chuyện ba năm trước, khi Mặc Cận Ngôn bỏ đi Anh đột ngột, để lại sau lưng bao nhiêu rắc rối và cả sự tổn thương cho Tô Tử Hạ.

Chính anh là một trong số ít người biết được toàn bộ sự thật, biết được lý do thực sự đằng sau sự ra đi không từ mà biệt ấy.

Vậy nên, khi thấy cả Tô Tử Hạ và Mặc Cận Ngôn đều có mặt trong cùng một không gian, cùng thời điểm này, anh không khỏi ngạc nhiên.

Tần Thiệu Đình đứng đó, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như thường lệ. Anh kể lại mọi chuyện đã xảy ra, từ việc Lâm Chấn tấn công Tô Tử Hạ đến việc Mặc Cận Ngôn đã không ngần ngại lao mình đỡ đòn để bảo vệ cô. Nghe đến đây, Sở Thiên Minh chỉ khẽ lắc đầu, trong lòng không khỏi bồi hồi.

Hai người đàn ông đứng đó, tiếp tục trao đổi vài câu chuyện. Trong lúc ấy, bóng dáng của Tô Tử Hạ đã lặng lẽ rời đi, không để lại tiếng động nào.

Cô bước theo các y tá đang đẩy giường của Mặc Cận Ngôn về phòng hồi sức, đôi mắt không rời khỏi thân hình đang bất tỉnh của anh. Mỗi bước đi, lòng cô lại dâng lên cảm giác xót xa, đau đớn.

Phòng VIP rộng lớn, tiện nghi, nhưng lại mang một không khí trầm lặng, lạnh lẽo. Tô Tử Hạ đứng bên giường, nhìn Mặc Cận Ngôn nằm đó, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi còn đọng trên trán.



Thời gian trôi qua nặng nề. Thuốc mê dần tan, Mặc Cận Ngôn bắt đầu tỉnh lại. Đã 10 giờ đêm, ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đầu giường tạo nên một không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Anh khẽ mở mắt, nhìn quanh nhưng chỉ thấy bóng dáng Tần Thiệu Đình đang nằm ngủ trên ghế sofa.

Mặc Cận Ngôn cố gắng cất tiếng, giọng nói khàn khàn và yếu ớt:

“Thư ký Tần...”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Thiệu Đình lim dim mở mắt, ngồi bật dậy, tiến đến bên giường.

“Mặc Tổng, cậu tỉnh rồi.”

Mặc Cận Ngôn nhíu mày, đôi mắt dường như có chút lơ mơ.

“Tử Hạ đâu?”

Anh hỏi, giọng đầy sự lo lắng, mặc dù cơ thể vẫn còn yếu ớt sau vết thương.

Tần Thiệu Đình khẽ nhíu mày, bĩu môi đáp lại:

“Ngài chưa nhìn cái vết đâm của mình ra sao đã hỏi phu nhân rồi”