[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng
Tần Thiệu Đình ngồi bên cạnh Tô Tử Hạ, mắt chăm chú nhìn vào khoảng không phía trước, như thể anh đang cân nhắc những lời sắp nói.
Hành lang bệnh viện GS ồn ào với tiếng bước chân, tiếng máy móc chạy ầm ẩm từ các phòng cấp cứu, nhưng trong khoảnh khắc đó, với Tô Tử Hạ, mọi thứ như mờ dần đi. Âm thanh ngoài kia không còn lọt vào tai cô nữa.
Chỉ còn giọng nói của Tần Thiệu Đình vang lên đều đều, kéo cô vào câu chuyện mà anh kể - câu chuyện mà cô đã chờ đợi suốt ba năm dài đằng đẳng.
Tần Thiệu Đình bắt đầu kể, giọng nói của anh chứa đựng một sự nghiêm túc và nặng nề, như thể anh cũng không muốn khơi lại quá khứ đau thương này.
Nhưng vì Mặc Cận Ngôn, vì Tô Tử Hạ, anh biết mình phải nói ra tất cả.
"Ba năm trước, có một vụ việc mà Mặc Cận Ngôn buộc phải đối mặt. Cậu ấy không nói với cô bởi vì cậu ấy nghĩ rằng như vậy sẽ tốt hơn cho cô. Đó là quyết định khó khăn nhất mà Mặc Tổng từng đưa ra."
Tô Tử Hạ lắng nghe chăm chú, trái tim cô đau nhói từng cơn như thể từng lời nói của Tần Thiệu Đình đang đâm vào nó. Ba năm trước, cô đã bị bỏ rơi không một lời giải thích.
Cô đã từng nghĩ rằng mình không còn quan trọng với Mặc Cận Ngôn, rằng anh đã rời đi vì không còn yêu cô.
Nhưng sự thật mà cô đang nghe khiến những suy nghĩ ấy sụp đồ.
Tần Thiệu Đình tiếp tục:
"Lúc đó, cậu ấy nhận ra rằng có người của Thẩm Đặng theo dõi và muốn hãm hại cô. Vì vậy, Mặc Cận Ngôn quyết định đính hôn với Thầm Mộng Như, để cho những kẻ đó nghĩ rằng cô không còn quan trọng với cậu ấy nữa. Một phần là Mặc Tổng cũng bị ép, nhà họ Thẩm muốn lợi dụng tài năng của cậu ấy để làm việc phạm pháp. Chịu giày vò suốt ba năm, khi thu thập đầy đủ bằng chứng Mặc Tổng đã quyết đoán đẩy Thẩm Đặng vào tù, Thẩm gia sụp
do"
Tô Tử Hạ sững sờ. Từng lời của Tần Thiệu Đình như tiếng sấm vang rền trong lòng cô.
(Anh đính hôn là muốn em được an toàn)
Những lời này, dù chỉ là suy nghĩ trong đầu, vẫn vang vọng, lặp đi lặp lại như muốn khắc sâu vào trái tim cô. Mặc Cận Ngôn thực sự đã yêu cô, bảo vệ cô, nhưng anh chọn cách chịu đựng một mình, để cô hận anh suốt ba năm
qua.
Tô Tử Hạ cắn chặt môi, không thể ngăn được cảm giác đau đớn dâng trào. Cô đã tự lừa dối bản thân rằng mình không còn yêu Mặc Cận Ngôn, rằng anh không còn tồn tại trong cuộc sống của cô.
Nhưng giờ đây, khi sự thật được phơi bày, cô mới nhận ra tình cảm của mình chưa bao giờ phai nhạt, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.
Tần Thiệu Đình nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của cô và khẽ thở dài.
"Lúc Mặc Tổng cầm tờ đơn ly hôn của cô trên tay, đó là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy suy sụp đến vậy. Cậu ấy tưởng rằng làm vậy sẽ bảo vệ được cô, nhưng không ngờ lại khiến cô rời xa mình mãi mãi."
Nghe đến đó, Tô Tử Hạ không còn giữ được sự bình tĩnh. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô, từng dòng một, không dứt.
Cô cắn môi, cố gắng kìm nén cảm xúc nhưng không thể. Tim cô vừa mừng rỡ, vừa đau đớn. Mừng vì tình cảm mà
Mặc Cận Ngôn dành cho cô vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lại đau lòng vì cả hai đã để mọi chuyện đi xa đến mức không thế kiểm soát.
Ba năm... Ba năm dài đằng đẵng chỉ vì hiểu lầm và những quyết định không được chia sẻ.
Tần Thiệu Đình ngồi đó, nhìn cô rơi nước mắt. Anh hiểu rằng lời nói của mình đã chạm đến tận đáy lòng của Tô Tử Hạ, và cũng hiểu rằng đây là điều cần thiết để cô và Mặc Cận Ngôn có thể tìm lại hạnh phúc bên nhau.
Anh thầm hy vọng rằng sau tất cả, hai người họ sẽ tìm được con đường quay về bên nhau, vì anh biết tình cảm mà họ dành cho nhau là thật.
Sau một lúc im lặng, anh đứng dậy, liếc mắt xuống chiếc váy rách nát của Tô Tử Hạ sau vụ ẩu đả.
"Tôi ra ngoài mua cho Tô Tổng một bộ quẩn áo khác để thay. Cô cứ ngồi đây nhé."
Tô Tử Hạ ngẩng đầu, đôi mắt vẫn còn ướt lệ, gật đầu nhẹ nhàng.
Cô nhìn Tần Thiệu Đình bằng ánh mắt biết ơn, nhưng không chỉ vì bộ quần áo mới mà anh sắp mua.
"Cảm ơn anh"
Cô khẽ nói, giọng run run. Lời cảm ơn ấy không chỉ dành cho hành động nhỏ nhoi này mà còn cho tất cả những gì
Tần Thiệu Đình đã làm - anh đã giúp cô hiểu rõ hơn về Mặc Cận Ngôn, và cũng giúp cô đối diện với cảm xúc thật sự của mình.
Tần Thiệu Đình mỉm cười, đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ trước khi rời khỏi, để lại Tô Tử Hạ một mình với những suy nghĩ ngồn ngang.
Cô ngồi đó, mắt dán chặt vào cánh cửa phòng phấu thuật, lòng vẫn còn đau nhói nhưng ít ra giờ đây, cô đã hiểu rõ hơn lý do vì sao Mặc Cận Ngôn lại rời bỏ cô.