[Trùng Sinh] Sự Thâm Tình Của Ngôn Tổng

Chương 150: Không Muốn Ở Lại Bệnh Viện




Tần Thiệu Đình bước đến bên giường bệnh, nơi Mặc Cận Ngôn vừa tỉnh lại sau cơn mê dài. Ánh mắt anh nhìn thoáng qua vết thương còn mới tinh trên ngực Mặc Cận Ngôn, lòng không khỏi dâng lên sự lo lắng.

Anh biết rõ Mặc Cận Ngôn là người kiên cường, nhưng cơ thể con người vẫn có giới hạn. Khi thấy người đàn ông ấy khẽ nhíu mày, gượng dậy, và chuẩn bị cất tiếng, Tần Thiệu Đình đã đoán được điều mà anh sắp phải đối diện.

“Phu nhân ngồi đây một lúc lâu”

Tần Thiệu Đình lên tiếng, giọng nói trầm ấm, không chút do dự.

“Mãi mà cậu không tỉnh, nên phu nhân đã về rồi, chắc là sẽ quay lại sớm thôi”

Không có bất kỳ phản ứng mạnh mẽ nào từ Mặc Cận Ngôn. Anh chỉ nằm đó, đôi mắt nhìn lên trần nhà, như thể đang cố nén lại một cơn sóng cảm xúc bên trong. Trong lòng, niềm tin rằng Tử Hạ sẽ quay lại với anh dường như bằng không.

Thay vì nói thêm điều gì, anh chỉ thốt ra một yêu cầu ngắn gọn, bình thản nhưng chứa đựng sự kiên quyết.

“Đưa tôi về Cẩm Viên.”

Câu nói phát ra không mang tính chất cầu xin, mà như một mệnh lệnh, như thể anh chưa từng trải qua cuộc phẫu thuật đầy khó khăn.

Đối với Mặc Cận Ngôn, việc ở lại bệnh viện này chẳng khác nào tự nhận mình yếu đuối, và anh không cho phép điều đó xảy ra.

Tần Thiệu Đình khẽ cau mày, nỗi lo lắng trong lòng bỗng chốc tăng thêm. Anh không thể để Mặc Cận Ngôn về nhà trong tình trạng như thế này. Sức khỏe

của anh ấy vẫn chưa hồi phục, và quan trọng hơn, Cẩm Viên hiện tại không còn ai có thể chăm sóc anh.

“Không được, cậu vừa mới phẫu thuật xong. Cẩm Viên bây giờ chẳng có ai cả, dì Thẩm cũng đã nghỉ việc rồi”

Tần Thiệu Đình nói, giọng điệu khẩn thiết. Dì Thẩm, người quản gia lâu năm của Cẩm Viên, đã chính thức về hưu từ tháng trước. Kể từ đó, biệt thự rộng lớn ấy chỉ còn lại sự im lặng và lạnh lẽo.



“Không ai có thể chăm sóc cho cậu trong lúc này.”

Tuy nhiên, sự phản đối của Tần Thiệu Đình chẳng hề làm lung lay quyết định của Mặc Cận Ngôn. Đôi mắt anh thoáng lên một tia lạnh lùng, không chút nhân nhượng.

Anh quay đầu nhìn thẳng vào Tần Thiệu Đình, giọng nói của anh lúc này mang theo sự uy nghiêm không thể phản bác.

“Tôi không muốn nhắc lại lần hai đâu.”

Giọng nói kiên quyết đến đáng sợ, khiến cho Tần Thiệu Đình không thể làm gì khác ngoài việc thở dài và chấp nhận. Anh biết rõ tính cách của Mặc Cận Ngôn.

Một khi đã quyết định điều gì, không ai có thể thay đổi được. Để tránh làm tình trạng thêm căng thẳng, Tần Thiệu Đình đành nghe theo, tiến đến giúp đỡ Mặc Cận Ngôn rời khỏi bệnh viện.

Chặng đường về Cẩm Viên trong đêm khuya mang theo không khí lạnh lẽo của một ngày mưa sắp tới. Những cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hơi ẩm từ không trung, như thể báo trước một điều gì đó không lành.

Mặc Cận Ngôn ngồi im lặng ở ghế sau, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khi Tần Thiệu Đình lái xe với tâm trạng đầy lo âu.

Khi xe dừng trước cổng Cẩm Viên, nơi từng là căn nhà ấm áp nhưng giờ đây lại phủ đầy bóng tối và im lặng.

Tần Thiệu Đình cẩn thận đỡ Mặc Cận Ngôn bước xuống xe, từng bước một tiến vào trong nhà. Sự im ắng trong không gian rộng lớn của Cẩm Viên như nặng nề thêm khi không có ai đón chào.

“Cậu có chắc là không muốn ai ở lại chăm sóc chứ?”

Tần Thiệu Đình ngập ngừng hỏi khi giúp Mặc Cận Ngôn ngồi xuống giường trong phòng ngủ.

“Tôi có thể ở lại qua đêm với cậu, để phòng khi có chuyện gì xảy ra..."

Chưa kịp nói hết câu, Tần Thiệu Đình đã bị cắt ngang bởi câu trả lời dứt khoát của Mặc Cận Ngôn.



“Không cần.”

Giọng nói của Mặc Cận Ngôn tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự kiên quyết, khiến Tần Thiệu Đình không dám nói thêm điều gì. Anh chỉ lặng lẽ đứng đó một lúc, nhìn Mặc Cận Ngôn nằm xuống giường, rồi thở dài bất lực.

Mặc Cận Ngôn là người luôn muốn kiểm soát mọi thứ, và chính vì thế, anh chẳng bao giờ cho phép mình trở nên yếu đuối trước mặt người khác, ngay cả khi đang đứng giữa ranh giới mong manh của sự sống và cái chết.

Không còn cách nào khác, Tần Thiệu Đình đành cúi chào rồi từ từ rời khỏi phòng. Khi bước ra ngoài, anh vẫn không thể giũ bỏ cảm giác lo lắng trong lòng.

Trước khi bước ra khỏi cổng Cẩm Viên, Tần Thiệu Đình dừng lại, do dự trong chốc lát, rồi quyết định lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho Tô Tử Hạ.

Ở phía bên kia, Tô Tử Hạ vừa chuẩn bị xong vài thứ cần thiết, sẵn sàng quay trở lại bệnh viện. Cuộc gọi bất ngờ từ Tần Thiệu Đình khiến cô dừng lại, nhíu mày khi bắt máy.

“Có chuyện gì thế, thư ký Tần?”

Giọng nói của cô lạnh lùng nhưng không giấu được sự lo lắng.

“Phu nhân, Mặc Tổng nằng nặc đòi tôi đưa về Cẩm Viên”

Tần Thiệu Đình nói nhanh, không giấu được vẻ sốt sắng trong giọng.

“Tôi không còn cách nào khác ngoài việc làm theo. Nhưng cậu ấy vừa mới phẫu thuật, tôi sợ nếu ở một mình, sẽ có chuyện không hay xảy ra. Tô Tổng, cô có thể đến chăm sóc cho cậu ấy không?”

Nghe những lời ấy, Tô Tử Hạ cau mày, một cảm giác khó chịu và bối rối dâng lên trong lòng. Cô không ngờ Mặc Cận Ngôn lại cố chấp đến mức này, nhưng đồng thời, cũng không thể bỏ mặc anh trong tình trạng như vậy. Cô suy nghĩ một lúc, rồi đáp lại bằng giọng điệu bình tĩnh.

“Anh yên tâm. Khoảng hơn 30 phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó.”

Tần Thiệu Đình nghe thấy câu trả lời của cô, lòng anh như được giải tỏa phần nào. Anh khẽ cảm ơn, rồi yên tâm lái xe về nhà.