Diêu Liên Y trong mắt hiện lên một tia mất tự nhiên, nhắc đến cái tên này, cô liền nhớ lại những chuyện mà mình đã từng làm với Tô Tử.
Nếu như không phải là Tô Tử, thì cô cũng sẽ không được như ngày hôm nay. Tô Tử đã giúp cô nổi tiếng.
Vậy mà cô lại hủy hoại dây thanh quản của Tô Tử, còn lên giường với Hạ Thừa Diệp, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, cô cũng không muốn như vậy, cô muốn làm đại minh tinh, chỉ có như vậy mới là biện pháp an toàn nhất.
Chỉ dựa vào cái gọi là tình chị em, thì mãi mãi không đủ.
So với những thứ này, thì ước mơ của cô quan trọng hơn.
Chỉ trong chớp mắt, Diêu Liên Y liền khôi phục lại sự tự nhiên, cười nhạt nói, "Tô tiểu thư có lẽ là không biết, Diệp Tử là tác giả thần bí nhất của công ty giải trí Vân Đình chúng tôi, cô ấy chưa từng tham gia bất kỳ một bữa tiệc chúc mừng nào, lần này đương nhiên cũng sẽ không đến."
"Đúng vậy, nói đến Diệp Tử, trăm nghe nhưng cũng chưa được thấy qua bao giờ, thật là đáng tiếc."
"Mọi người nói xem Diệp Tử này rốt cuộc là nam hay nữ? Tại sao lại viết nhiều ca khúc cho công ty Vân Đình đến vậy, chẳng lẽ là có quan hệ gì đó với Hạ gia?"
Sự chú ý của mọi người liền rời đi.
Diêu Liên Y oán hận nhìn Tô Tử Bảo, Diệp Tử Tô Tử, đều đã chết, tại sao bây giờ mọi người cứ nhắc đến 《theway 》, thì sẽ nghĩ ngay đến cô ta đầu tiên, tiếp theo mới là mình?
Tô Tử chết rồi, ngoại trừ Hạ Thừa Diệp ra thì Diêu Liên Y là người hả hê nhất, từ giờ cô sẽ không bao giờ còn phải sống dưới bóng của cô ta nữa.
Nhưng mà hiện tại, Tô Tử Bảo lại khiến cho cái bóng đó xuất hiện.
Tô Tử Bảo lạnh nhạt nhìn sắc mặt của Diêu Liên Y, mình trước kia tại sao lại ngu xuẩn như vậy chứ, nếu như cẩn thận một chút, đã sớm nên phát hiện Diêu Liên Y rất căm ghét cô.
Bởi vì thật sự coi cô ta như chị em tốt, vì vậy nên cô chưa từng hoài nghi cô ta, nhưng mà hiện tại, Tô Tử Bảo đã nhìn rõ rồi.
Sự căm ghét của cô ta đối với cô, cực kỳ sâu sắc.
"Không nghĩ tới Tô tiểu thư lại hiểu rõ về ca khúc《theway 》như vậy, nhìn Tô tiểu thư vừa rồi đánh đàn rất tốt, không biết tôi có vinh hạnh, để được Tô tiểu thư đệm đàn cho không?" Diêu Liên Y cất giấu sự căm hận, mặt mỉm cười.
Lời vừa nói ra, mọi người liền xôn xao.
Tô Tử Bảo chỉ nhắc đến Diệp Tử một câu, đã bị Diêu Liên Y nói là hiểu rất rõ về ca khúc 《theway 》 , nhưng mà người đang ngồi, cho dù thật sự hiểu rất rõ ca khúc này, thì cũng không có cách nào để có thể đệm nhạc cho Diêu Liên Y.
《theway 》 là một khúc nhạc đệm thuần túy, nhưng mà độ khó so với Beethoven 《 bi thương 》 còn cao hơn, trừ phi là những người có thâm niên chơi piano, bằng không thì không có khả năng chơi được.
Cần phải có tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa còn có các quãng tám, nghe nói sau khi bài hát này được tung ra, học viện âm nhạc Nạp Uy nổi tiếng trên thế giới, đã gửi thư mời đến công ty giải trí Vân Đình, để mời Diệp Tử qua học viện âm nhạc Nạp Uy giao lưu.
Lần trước lúc Diêu Liên Y hát bài hát này, đã mời đến người chơi piano giỏi nhất trong nước, nghe nói chơi xong đối phương còn phải cảm thán sâu sắc, là bài này chơi rất khó.
Lúc này Tô Tử Bảo cho dù có cự tuyệt, cũng sẽ chẳng ai nói gì, bởi vì ở đây chẳng có ai đánh được, cho dù là những nhà chơi piano chuyên nghiệp trong nước thì cũng chỉ có thể đánh được ở mức bình thường.