Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 36-2: Sự phản kích tuyệt vời. 2




Nhưng mà Tô Tử Bảo lại không cự tuyệt, ngược lại lại hướng về phía cô ta cười nói, "Được thôi."

Cô cố ý chọc giận Diêu Liên Y, chính là để chờ thời khắc này.

Trên cái thế giới này, thật sự là không có ai có thể quen thuộc với 《theway 》hơn mình.

Tống Anh Kiệt trợn mắt há hốc mồm, "Bùi Thiếu, Tô Tử Bảo bị làm sao vậy, chẳng lẽ cô ấy không biết được độ khó của bài này sao? Tôi biết là cô ấy có biết một chút Piano, đánh một vài bài nhạc đệm thì còn được, bây giờ còn đòi đánh 《theway 》? Cái này đúng thật là quá khó rồi. Trừ phi là người chơi piano chuyên nghiệp thì may ra còn được."

Mọi người xôn xao, nhao nhao thì thầm rỉ tai nhau. Đều cảm thấy Tô Tử Bảo không biết trời cao đất rộng.

Bùi Thi Thi nhẹ nhàng nói ra, "Chị dâu, bài hát này rất khó, nhạc phổ còn có đến mười mấy trang. Cái này..."

Tô Tử Bảo hướng về phía cô nhẹ nhàng lắc đầu, "Không sao, em xuống trước đi."

"Không nghĩ tới Tô tiểu thư có thể thật sự đánh được đàn, nhanh lên, mau đưa nhạc phổ đến cho Tô tiểu thư." Diêu Liên Y trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngoài miệng là thúc giục, nhưng lại đem chuyện này "Làm thành thật" rồi.

Tô Tử Bảo cự tuyệt nói, "Không cần đâu, cứ như vậy bắt đầu đi."

Ca khúc mà cô viết ra, cô làm sao có thể không nhớ được chứ.

"Tô tiểu thư là đang nói đùa sao? Cô có thể nhớ được nhạc phổ của 《theway 》 ? A đúng rồi, việc các bài hát trùng tên nhau là không hiếm, 《theway 》 mà tôi nói cũng không phải là một bài hát tùy tiện, mà là 《theway 》đạt được giải thưởng quốc tế..." Diêu Liên Y vẻ mặt khinh miệt.

Nhưng mà không đợi cô ta nói xong, tay của Tô Tử Bảo đã rơi vào trên phím đàn.

Trong chớp mắt này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hai tay của Tô Tử Bảo, ngay đến cả Diêu Liên Y là nhân vật chính của ngày hôm nay cũng cảm thấy bị động.

Một người con gái nhìn qua chỉ hai mươi tuổi này, thật sự có thể đạt đến trình độ cao thâm vậy sao? Chẳng lẽ cô còn trẻ như vậy mà đã là một nhà piano gia?

Tiếng đàn giống như nước chảy, Diêu Liên Y mắt thấy vậy, liền cầm lấy mic bắt đầu hát, nhưng mà mới hát một câu, đã có người nhẹ thở dài với cô, ý bảo đừng lên tiếng.

Nếu như giọng hát của cô làm ảnh hưởng đến phán đoán của mọi người, thì sẽ không nghe ra được rốt cuộc cô có đàn sai hay không.

Diêu Liên Y bực mình nhưng cũng ngừng lại để nghe, muốn tìm ra chỗ sai sót của Tô Tử Bảo.

Để cô thể hiện, để tôi xem cô làm thế nào.

Khúc đàn phía trước không hề nhanh, Tô Tử Bảo nhắm mắt lại, chơi đàn một cách vô cùng nhập tâm, chỉ cần nhìn bộ dạng đang chơi đàn kia, cũng biết là cô đã được học từ nhỏ, có được sự rèn luyện âm nhạc sâu sắc.

Đợi đến đoạn cao trào, tất cả mọi người trừng lớn mắt, nhìn đôi bàn tay trắng như ngọc kia, giống hệt như một con hồ điệp đang lướt trên phím đàn, nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy bóng tay.

Quá tuyệt vời! Rung động lòng người! Đúng là sự kết hợp hoàn hảo của kỹ thuật chơi đàn cao siêu và việc luyện tập âm nhạc thâm sâu!

Mọi người rung động.

Diêu Liên Y cũng sợ ngây người, cô ta thật sự có thể đánh được?