Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 58: Tức chết




[.... ]

"" Cạch". Tiếng xoay nắm cửa.

" Kính Tâm em làm gì mà mở cửa lâu vậy? "

Diệp Đình Kêu bước vào đảo mắt quan sát hết gian phòng. Không thấy gì bất thường cho đến khi dừng ánh mắt lại trên bàn đầy thức ăn thịnh soạn. Mắt anh nhíu lại, tiến lại gần đập vào mắt anh là chén cơm đang ăn dở đôi đũa thì nằm ngổn ngang trên bàn , đối diện lại là một cái chén trống không.

Tân Kính Tâm hơi rén rồi. Diệp Đình Kêu vốn là người khá đa nghi, đầu ốc không phải toàn bã đậu mà dễ bị cô gạt.

Cô vội kiếm bừa một cái cớ. " À cái này là em tính nấu xong rồi mới gọi anh tới ăn cùng á, mà.. mà nghĩ chắc anh bận nên em đành ăn một mình ạ!" . Cô vừa nói hai tay ôm ghì chặt cánh tay Diệp Đình Kêu.

Diệp Đình Kêu bỏ tay ra khỏi túi quần âu, kéo ghế " két" ngồi xuống vị trí chén cơm đang ăn dở. Tân Kính Tâm nét mặt tròn mắt, miệng chữ o hết hồn.

Diệp Đình Kêu liếc mắt lên bắt gặp vẽ mặt khá bất an của Tân Kính Tâm.

" Em ngồi xuống ăn đi, làm gì đứng đó nhìn anh! "

Giọng nói nhẹ bất thường này là khá lạnh gáy Tân Kính Tâm rồi.

Diệp Đình Kêu chạm từng ngón tay nâng chén cơm đang ăn giở lên. Tân Kính Tâm chăm chú nhìn từng động tác đó vội vã giựt lấy chén cơm.

" Này chén của em!" . hoản quá nên la khá to.

Diệp Đình Kêu nghiêng đầu mỉm môi hỏi .

" Kính Tâm em không phải đang dấu ai trong nhà chứ! " .

Tân Kính Tâm chột dạ, sượng mặt mắt đảo loạn xạ." Làm gì có ai!.. Tại em ..em không thích ai ăn chén của mình thôi! " ấp úng.

Diệp Đình Kêu đưa cánh tay dài sang đối diện chạm vào tay đang ôm khư khư chén cơm của Tân Kính Tâm vuốt ve mu bàn tay nhỏ của cô , anh liếc mắt qua tủ áo nhếch mép cười ám muộn.

" Em thả lỏng đi, anh trêu em thôi!"

Tân Kính Tâm thở phào nhẹ nhỏm một hơi thật dài. ( Mai quá, anh ấy mà biết Lãnh Thiên ở đây chắc lại đánh nhau te tua nữa!. ).[ Hình ảnh Lãnh Thiên đánh Diệp Đình Kêu lần cô bị Diệp Đình Kêu bắt cốc lại hiện lên].

Sau khi ăn xong . Họ ngồi xem ti vi khá lâu cũng tầm là một tiếng hồ.

Mặt đồng hồ trên tường kim giây nhích không chậm mà cũng chả nhanh nỗi " tít ..tắt.. tít.. tắt.." Kim phút thì nhích vô cùng nhẹ nhàng " tách" . Thật làm người nhìn trong chờ thời gian qua lẹ.

Còn người trong tủ kia bốc hoả trong lòng cực độ. Mồ hôi toát ra ướt mặt, cổ, cả bờ ngực đọng giọt. Tay siết chặt " rắc rắc" Muốn xông ra ném tên khốn Diệp Đình Kêu kia vắt tít lên đỉnh chung cư. (Rõ ràng hắn cố ý câu giờ. Nhất định là thế! ).

Diệp Đình Kêu phải công nhận tai anh ta khá thính nghe rõ tiếng " rắc rắc" Tay đang ôm Tân Kính Tâm trong lồng tựa lưng sofa liếc mắt qua tủ áo nhếch mép đắt ý.



Tân Kính Tâm mãi mê vui vẻ với tình yêu quên bén đi là đã nhốt đại minh sắc lạnh kia trong tủ.

Bỗng hồi ức hiện về là đã nhốt con người ta trong tủ áo, tóc gáy cô dựng đứng lên, tưởng tượng cảnh đại minh tinh đó ra được sẽ xé sát cô ra trăm mảnh. ( chết moẹ rồi tên Lãnh Thiên trong tủ cả tiếng đồng hồ hơn rồi. )

Lúc này cô quay qua cười giả trân với Diệp Đình Kêu. " hì hì!. Đình Kêu anh thấy có việc gì cần về gấp không? " .

Diệp Đình Kêu cười gian xảo còn cố tình nói to " Vừa may hôm nay anh khá rảnh có thể ở với em thêm... 2 tiếng đồng hồ nữa chả hề hấn gì!" .

Người trong tủ nghe rõ ngữ điệu nhấn nhá từ đầy thách thức. tay siết chặt " rắc rắc" . ( Khốn kiếp, Diệp Đình Kêu tao mà được ra một cách quan minh chính đại. Quánh mày nhừ tử) nghiến răng.

Diệp Đình kêu lại nghe được âm thanh " rắc rắc" to hơn khi nảy. Anh tay báu cằm cười thoả mãn.

Mà vừa hay lúc này Tân Kính Tâm cũng nghe được âm thanh đó và liếc thấy nét mặt của Diệp Đình Kêu.

Đầu cô bắt đầu nhảy số. ( Lẽ nào anh ấy biết rồi sao, mà chắc không đâu, nếu biết với tính đàn ông ghen chắc chắn tìm coi ai quánh chứ?. Lẽ nào.. Vậy là không yêu mình rồi?).

Diệp Đình Kêu đang đắt ý quay qua thấy nét mặt trĩu xuống ngây ngốc, Anh khá giật mình, nhưng như thấu được tâm lý cô gái mình yêu đang nghi ngờ anh không yêu cô nên không thèm ghen.

Anh nhìn cô nở nụ cười trều mến, tay ôn nhu vuốt tóc mái cô đặt nụ hôn ấm lên trán cô kèm câu nói

" Anh yêu em ".

Tân Kính Tâm không suy nghĩ lung tung nữa ôm chặt người yêu vui vẻ.

Đó bởi người ta nói con gái nghe câu anh yêu em cái quên trời quên đất. Quên cha luôn người bị mình nhốt trong tủ áo còn chơi gài chặt chốt ngoài combo thêm ổ khoá luôn.

Người trong tủ nghe rõ miệng lưỡi ngọt lịm mùi ngôn tình của Diệp Đình Kêu mà hận không nôn vào mặt hắn cho đã tức. ( Tên khốn thả thính). nghiến răng.

[....]

#

#

Khung cảnh toà nhà Tập Đoàn Giang Thị.

Giang Thừa Tuyên đang ngồi ở phòng làm việc của Tổng Giám Đốc. Anh ngồi xoay ghế ra hành lang ngắm cảnh. Thả hồn suy nghĩ về Ngọc Đan hồi bé tát anh, vì một cái tát mà anh tương tư tới giờ. Anh nở nụ cười đầy hành phúc. Ánh mắt thoả mãn.

" Cốc Cốc" . tiếng gõ cửa.

" Cạch" . Tiếng xoay nắm cửa.



Bước chân rất nhẹ nhánh tiến lại bàn làm việc của Tổng Giám Đốc. Anh ta nhếch mép nhìn dáng vẻ người đang ngã đầu tựa lưng ghế, ngửa mặt, mắt nhắm nghiền, môi mỉm cười nhẹ. Toàn diện cảm xúc thần thái trên khuôn mặt tinh xảo với sống mũi cao thẳng, bờ mi cong đài. Đôi môi mỏng khiến người ngắm chỉ muốn chạm môi mình vào hôn ngay.

Giang Thừa Tuyên đôi lông nhút nhích. Nam Phong hết hồn người đang khom mặt kề sát chỉ còn đúng một cm nữa là môi chạm môi rồi. nhỏm dậy hai tay đặt trên thành ghế thu về.

Giang Thừa Tuyên mở mắt ra thấy Nam Phong đứng trước mặt khá kinh ngạc, anh nhỏm dậy chỉnh cà vạt, hắc vài tiếng. " khụ ..khụ!".

" Cậu còn dám đến đây!, Tiểu Chu đâu mau vào đây cho tôi!" .

Nam Phong không kiêng nể gì trực tiếp dùng hai ngón tay đặt lên môi đang hoạt động của Giang Thừa Tuyên nhếch môi. " Anh đừng có ồn, tôi chỉ muốn tới xin lỗi anh chuyện hôm bữa giữa chúng ta." .

[Giang Thừa Tuyên nhớ lại hình ảnh bị Nam Phong hôn môi, rồi còn đè trên người mình. ]

" Cậu còn dám nhắc lại, chán sống à! " gằng giọng đồng thời đưa tay gạt ngón tay Nam Phong ra khỏi môi mình.

Giang Thừa Tuyên xoay ghế lại đúng bàn làm việc mặc cho Nam Phong đang còn đứng trời trồng ở cửa sổ sau lưng mình.

" Thừa Tuyên thật ra tôi nghiêm túc tới xin lỗi anh!"

" Ừ ! , tôi không có thói quen nói chuyện với người sau lưng mình!". xua xua bàn tay.

Nam Phong hiểu ý Giang Thừa Tuyên là bảo anh ngồi. Mà chắc có lẽ còn chưa nguôi giận nên không nói thẳng.

Nam Phong kéo ghế ngồi đối diện nhìn chằm chằm khuôn mặt đang không vui của Giang Thừa Tuyên.

" Cậu đừng có nhìn tôi cái kiểu đưa tình đó, tôi là con trai thẳng, tôi yêu con gái nhen! ". trừng mắt cảnh cáo.

" Thừa Tuyên thật anh không có tình cảm với tôi hả? " . Đặt bàn tay lên mu bàn tay Giang Thừa Tuyên.

Giang Thừa Tuyên chao mày. Rút nhanh tay ra. mặt anh ửng đỏ.

" Này Nam Phong cậu đến xin lỗi hay tới chất vấn tôi đó? "

Giang Thừa Tuyên vốn nội tâm thiên về tình cảm, lại rất trọng tình trọng nghĩa. Có lẽ vì điều đó khiến Nam Phong ngày càng dành tình cảm sâu đậm cho anh.

Bề ngoài trên thương trường tuy nổi tiếng ai nghịch anh ta thì không sống yên. Nhưng là những người mưu mô xảo trá hại người anh mới máu lạnh xử lý bằng máu thôi. .

" Được rồi coi như tôi tạm thời bỏ qua cho cậu đấy!. Mà cậu không định về đúng thân phận mình đi . Bộ muốn làm thư ký của tôi suốt đời sao? "

" Tạm thời tôi chưa có ý định nghỉ việc!"

Dứt lời Nam Phong tiến thẳng ra cửa khỏi sự ngỡ ngàng của Giang Thừa Tuyên.

" Rầm" đóng cửa.