Trùng Phùng GL

Chương 34: Dùng tình cảm làm vũ khí trả thù




Diệp An Nhiên không ngờ Từ Tĩnh lại đồng ý nhanh như vậy, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn Từ Tĩnh.

Chỉ là nghĩ đến muốn mượn bao nhiêu tiền, nàng lại thật rối rắm, theo lý mà nói thì đương nhiên là mượn càng nhiều càng tốt, dù sao vẫn không biết khi nào con gái mới tỉnh, nhưng mà kiểu công phu sư tử ngoạm này, nàng cảm thấy mình không thể nói nên lời.

Cuối cùng vẫn là Từ Tĩnh mở miệng trước: "Phí nằm viện và phí giải phẫu còn thiếu bao nhiêu?"

"Ba vạn."

"Tôi cho cô mượn bảy vạn, nộp ba vạn này, còn dư bốn vạn, có đủ hay không?"

Diệp An Nhiên khiếp sợ nhìn Từ Tĩnh, nàng vốn tưởng rằng đối phương có thể cho nàng mượn ba vạn cũng đã đủ rồi, nhiều nhất thì năm vạn, nhưng không nghĩ tới thế nhưng sẽ lập tức cho mượn nhiều như vậy, nàng hốt hoảng nói: "Không, không cần, quá nhiều rồi."

Từ Tĩnh nhẹ giọng nói: "Một ngày nằm phòng bệnh ICU chỉ sợ cần vài ngàn, tôi cho cô mượn từng này chỉ sợ cũng không dùng được mấy ngày."

Diệp An Nhiên biết Từ Tĩnh nói đúng, có thêm nhiều tiền nữa thì cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, nàng cảm kích nói: "Cảm ơn cô, Từ Tĩnh."

"Không cần khách khí như vậy."

Có lẽ vì đã buông được tảng đá trong lòng xuống, Diệp An Nhiên nằm ở trên giường bệnh mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh lại lần nữa là bị Từ Tĩnh đánh thức.

Lúc này nàng mới phát hiện túi thuốc truyền dịch đã truyền xong rồi, hai người đi về nhà trước, di động của nàng còn để ở nhà, nàng có chút lo mình sẽ bỏ lỡ cuộc gọi nào đó, ví như bệnh viện và Vưu Tiếu.

Chỉ là chờ khi về đến nhà cầm di động, Diệp An Nhiên mới phát hiện di động không đã hết pin tắt nguồn, nàng sạc điện thoại, nhân lúc này đi rửa mặt, lúc sau mở di động ra, phát hiện hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ, nhưng đều là Tần Mặc, hơn nữa thời gian đều là vào buổi tối, hẳn là sau khi đuổi nàng xuống xe.

Chờ sau khi thu thập xong, Từ Tĩnh liền chuẩn bị cùng Diệp An Nhiên đến bệnh viện giúp nàng nộp viện phí, nhưng mới đi tới cửa thì nhận được một cuộc gọi, sau khi cúp điện thoại cô xin lỗi nhìn Diệp An Nhiên: "An Nhiên, tôi rất xin lỗi, có lẽ không thể đến bệnh viện cùng cô được rồi."

Diệp An Nhiên kinh ngạc nhìn cô.

Từ Tĩnh nói: "Tôi đưa cô đến ngân hàng gần đây, chuyển tiền cho cô, sau đó e là phải để cô đến bệnh viện một mình rồi."

Diệp An Nhiên gật đầu: "Được."

Sau khi rút tiền cho nàng ký gửi, Từ Tĩnh liền đến công ty, sắc mặt người đại diện khó coi đặt một cuốn tạp chí ở trước mặt cô, chỉ thấy trên trang nhất có tiêu đề lớn, ' Thiên hậu Từ Tĩnh sáng sớm đã chạy tới bệnh viện, trong tay cầm theo hộp cơm, nghi là hẹn gặp người thần bí ', mở ra trang nữa là bức ảnh nổi bật, bối cảnh chính là ở cửa bệnh viện, phía sau là bóng dáng mơ hồ của cô.

Từ Tĩnh không ngờ tin tức truyền nhanh như vậy, tuy nhiên chỉ là một bóng dáng mờ nhạt mà thôi, hơn nữa chất lượng kém như vậy, không đủ để nhận diện.

"Tôi nghe nói đêm qua sau khi xuống máy bay cô đã lái xe đi gặp Diệp An Nhiên."

Từ Tĩnh xem xét liếc Đỗ Uy một cái, tuy chỉ dùng hai từ ' nghe nói ', nhưng ngữ khí như đã khẳng định, nghĩ cũng không cần nghĩ, nhất định là cô trợ lý nhỏ đã báo chuyện này cho Đỗ Uy.

"Ừm."

Đỗ Uy nghiêm túc nói: "Tiểu Tĩnh, mỗi ngành nghề đều là một cái kim tự tháp, tuy cô đã leo lên tới đỉnh rồi nhưng phía dưới vẫn có vô số người đang nhìn chằm chằm cô, chỉ cần một chút sơ sẩy thì sẽ rơi xuống tan xương nát thịt, cô hiểu chứ?"

Từ Tĩnh hơi hơi mỉm cười: "Đỗ Uy, anh quá đa tâm rồi, tôi và An Nhiên cùng lắm chỉ là bạn bè mà thôi, chẳng lẽ có ai quy định minh tinh không thể có bạn bè hay sao?"

Đỗ Uy phản bác: "Nhưng cô đừng quên lần đầu gặp mặt, chính là cô không cẩn thận đụng phải cô ta, nếu có người tìm hiểu nguồn gốc, vậy thì chuyện này sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, nếu như vào lúc này có người phóng đại chuyện này lên thì sẽ xong đời. Tuy các fan yêu thích cô, nhưng khả năng chịu đựng của họ rất thấp, đặc biệt là loại tình huống này của cô."

Từ Tĩnh cau mày, hiển nhiên cũng đồng tình với cách suy luận của Đỗ Uy, tuy cô không phải người duy nhất chịu trách nhiệm, nhưng chỉ cần qua sự phóng đại của paparazzi, hơn nữa nếu có người ác ý mua thuỷ quân bôi nhọ cô, chỉ sợ trắng cũng thành đen.

Nhưng cô không nghĩ sẽ vì chuyện này mà cắt đứt với Diệp An Nhiên: "Về sau tôi sẽ chú ý."

Đỗ Uy không vui nhìn Từ Tĩnh, hiển nhiên không hài lòng với đáp án của cô, chỉ là Từ Tĩnh đã lui một bước, tuy anh ta là người đại diện của Từ Tĩnh nhưng cũng không thể can thiệp quá mức vào chuyện đời tư của đối phương. Vì thế chuyển chủ đề: "Chỗ này có vài kịch bản, cô lựa một quyển nào hợp ý, tôi sẽ đi trả lời người ta."

Từ Tĩnh nhìn thoáng qua mấy cuốn kịch bản trên bàn, mở ra giản lược nhìn qua từng bản, trừ một quyển là phim cổ trang, còn lại đều là phim thần tượng hiện đại, chỉ là dù có là phim cổ trang thì cũng lại là loại hình thần tượng cổ đại.

Tuy Từ Tĩnh rất có danh tiếng trong giới âm nhạc, nhưng ở giới nghệ sĩ cũng chỉ là người mới, tuy phim thần tượng đã cũ nhưng rất có lợi cho tăng độ nổi tiếng, quan trọng chính là kỹ thuật diễn cũng được khảo nghiệm nhiều rồi, vừa lúc Từ Tĩnh có thể mượn lần này để mài giũa kỹ thuật diễn.

Nhìn số kịch bản này, bỗng hai mắt Từ Tĩnh chợt lóe lên, trong lòng chợt nảy ra một ý tưởng, nhưng cô cũng không định nói cho Đỗ Uy, không cần nghĩ cũng biết Đỗ Uy sẽ kịch liệt phản đối.

***

Cả đêm Tần Mặc không thể ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu sẽ xuất hiện hình ảnh Diệp An Nhiên bước lên chiếc xe lạ kia, cô không ngừng nghĩ chủ nhân chiếc xe đó đến tột cùng là ai.

Mãi cho đến khi trời gần sáng mới mơ màng ngủ được, nhưng không bao lâu đã tỉnh lại. Cô nhìn di động, mới 7 giờ, chỉ biết thở dài, biết mình không ngủ tiếp được nữa, xuống giường, lúc đi tắm cô nhìn thấy nét mình thật mệt mỏi.

Nhưng sau khi ăn sáng xong cô vẫn đến công ty, chỉ là nhìn chằm chằm văn kiện, nhưng một chữ cũng không đọc vào, cô bực bội cầm văn kiện ở trên bàn lên rồi hung hăng ném vào tường, sau khi văn kiện và tường va chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy, cô nhìn giấy tờ rơi lả tả trên sàn, không hiểu vì sao hôm nay mình lại nóng nảy như vậy.

Cô từ bàn làm việc đi đến bên cửa sổ sát đất, nhìn người và xe cộ đi lại như nước ở bên dưới, đều nhỏ như con kiến, lúc trước khi cô lựa chọn chỗ này làm văn phòng, chính là bởi vì nơi này cũng đủ cao, đứng ở chỗ này nhìn xuống dưới, có loại cảm giác nắm trong tay cả thế giới.

Cho nên mỗi khi mệt mỏi vì xử lý văn kiện, cô đều sẽ đứng ở chỗ này một hồi, nhìn hơn nửa thành phố cơ hồ sắp bị mình thu vào đáy mắt, tâm tình liền sẽ tốt hơn rất nhiều, phảng phất như những mệt nhọc của bản thân cũng sẽ biến mất.

Nhưng hiện tại đứng ở đây lại một chút tác dụng cũng không có, cô nhớ tới ngày ấy khi đưa Diệp An Nhiên đến bệnh viện, nhìn cả quãng đường Diệp An Nhiên ôm tiền đi nộp phí, cuối cùng thất hồn lạc phách đi ra ngoài, khi Diệp An Nhiên sắp té ngã, cô xông lên trước đỡ lấy Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên nước mắt lưng tròng nhìn cô, mở miệng hỏi vay tiền của cô, những cô không chờ Diệp An Nhiên nói hết lời đã cự tuyệt. Cô không thể phủ nhận mình đang ghen tị, chỉ là lúc cuối cùng khi Diệp An Nhiên rời đi, cô nhìn thấy đối phương trống rỗng, tựa như ánh mắt vô hồn. Nhất định là Diệp An Nhiên đã cùng đường rồi mới coi cô như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nhưng nếu cọng rơm này không chịu giúp nàng, Tần Mặc không biết Diệp An Nhiên có thể sẽ bán thân cho người khác như đã từng với cô hay không.

Cho nên cô mới quay lại, chuyển tiền vào tài khoản của bệnh viện, cô hy vọng nàng có thể thảnh thơi hơn một chút, nhưng cô lại không chủ động nói chuyện này cho Diệp An Nhiên biết, cô nghĩ chỉ cần Diệp An Nhiên đến bệnh viện thì nhất định y tá sẽ nói cho nàng biết.

Nhưng không nghĩ tới sẽ ở hội sở lại lần nữa đụng tới Diệp An Nhiên, nàng không hề nghĩ ngợi liền dùng như vậy phương thức cứu ra Diệp An Nhiên, còn đem Phùng Hồng đắc tội, nhưng nàng một chút cũng chưa hối hận, chẳng sợ thời gian lại lần nữa trọng tới, nàng tưởng nàng vẫn là sẽ làm như vậy.

Khi Diệp An Nhiên gọi điện thoại tới, lòng Tần Mặc đã bình tĩnh trở lại: "Chuyện gì?"

Bên kia do dự một hồi lâu, mới mở miệng: "Tôi có thể gặp cô được không?"

Tim Tần Mặc không nhịn được nhảy một cái, nhưng cô vẫn mạnh mẽ khiến bản thân bình tĩnh lại, hai người hẹn xong thời gian và địa điểm.

Là một nơi gần ngân hàng, Tần Mặc cảm thấy thật nghi hoặc, khi nhìn thấy Diệp An Nhiên, mới biết nàng muốn làm gì.

"Có phải cô giúp tôi ứng trước sáu vạn hay không." Diệp An Nhiên đi thẳng vào vấn đề.

Tần Mặc gật đầu.

Diệp An Nhiên nhẹ giọng nói: "Bây giờ tôi sẽ trả lại cho cô."

Tần Mặc kinh ngạc nhìn Diệp An Nhiên, trước đó còn hỏi xin cô vay tiền, bằng không cũng không có khả năng sẽ đi làm ở hội sở, nhưng chỉ trong một đêm ngắn ngủi, thế nhưng có sáu vạn, không, có lẽ còn nhiều hơn.

Tần Mặc không thể không suy nghĩ nàng kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, có phải chủ nhân chiếc xe tối hôm qua cho nàng mượn hay không, cô còn nhớ chiếc xe đã chở Diệp An Nhiên về tiểu khu hôm đó.

Tần Mặc trầm mặt lại: "Là người cho cô đi nhờ xe cho mượn sao?"

Diệp An Nhiên kinh ngạc giương mắt nhìn Tần Mặc một cái, tuy không trả lời, lại gián tiếp cho thấy phỏng đoán của Tần Mặc đã đúng.

Tần Mặc bực bội trong lòng: "Dựa vào đâu mà hắn ta cho cô mượn nhiều tiền như vậy?"

"Không liên quan đến cô."

Trong lòng Tần Mặc càng thêm bực bội, cười lạnh: "Đương nhiên là có liên quan, tôi chỉ là không muốn nhận một số tiền không rõ nguồn gốc."

Tuy chỉ nói không rõ nguồn gốc, nhưng Diệp An Nhiên cũng hiểu Tần Mặc có ngụ ý khác, sắc mặt nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, hai mắt trắng đen nhìn chằm chằm Tần Mặc, nói từng câu từng chữ một: "Không có gì là không rõ nguồn gốc cả, một đổi một, rất công bằng."

Tần Mặc không ngờ thế nhưng thật sự là như vậy, Diệp An Nhiên đã thừa nhận rồi, thừa nhận bản thân đã bán thân đổi tiền, đôi mắt Tần Mặc đỏ lên, cơ hồ sắp thở không ra hơi, đặc biệt là tim như bị một đôi bàn tay to hung hăng nắm lấy, đau đớn không thở nổi.

"Sao cô có thể... cô..."

Diệp An Nhiên không muốn tiếp tục nói đề tài này với cô, chỉ nói: "Tôi sẽ chuyển tiền cho cô."

Bây giờ Tần Mặc cũng hiểu tại sao Diệp An Nhiên lại chọn gặp nhau ở cửa ngân hàng, chính là vì có thể nhanh chóng trả tiền cho cô, cô hung tợn trừng mắt nhìn Diệp An Nhiên, nghiến răng nghiến lợi: "Cô đúng là thứ rẻ tiền!" . Truyện Điền Văn

Nói xong liền xoay người rời đi, trước cửa ngân hàng là một quảng trường lớn, quảng trường là bãi đỗ xe, Tần Mặc đã đỗ xe ở trước mặt nàng cho nên khi lấy xe cũng rất nhanh. Cô mở cửa xe ngồi vào, hung hăng đóng cửa xe lại, phát ra tiếng động thật lớn.

Diệp An Nhiên đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe hơi màu đen quen thuộc rời khỏi quảng trường, nhìn nó biến mất ở trên đường lớn. Nàng khẽ nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười thầm. Thật ra rất kỳ quái, bị người khác hiểu lầm như vậy, bị người hung hăng mắng như vậy, những nàng vẫn có thể cười được.

Không phải bởi vì đã quen bị hiểu lầm, cũng không phải cảm thấy không sao cả, mà là bởi vì so với việc khổ sở vì bị hiểu lầm thì cái người hiểu lầm còn khổ sở hơn cả người bị hiểu lầm.

Diệp An Nhiên là cố ý, nhưng thật sự trước đó nàng không nghĩ sẽ làm như vậy, mà là ở khoảnh khắc khi nhìn thấy đôi mắt Tần Mặc đỏ lên vì ghen tị mà tạm thời đưa ra quyết định. Rõ ràng là kẻ gây ra chuyện lại bày ra dáng vẻ của người bị hại. Thậm chí khi thấy nàng thừa nhận, nàng rõ ràng nhìn thấy cả người Tần Mặc khẽ lảo đảo.

Không một ai biết, bảy năm trước sau khi bố bị bắt vào tù, nàng đã nghe ra cảm giác tuyệt vọng của bố khi ông nói nàng đừng hận Tần Mặc, người mà nàng yêu đã phản bội nàng, khiến nàng mình đầy thương tích, chỉ trong một đêm từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Vậy mà đến căm hận nàng cũng không thể làm, nhưng làm sao nàng có thể không oán giận, chỉ là những oán giận đó đã theo thời gian và được cuộc sống mài giũa bị nàng chôn sâu dưới đáy lòng, sau khi gặp lại, nàng cũng không có khả năng trả thù đối phương, thậm chí vì con gái, còn phải cầu xin đối phương, cho nên nàng chỉ có thể giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh, không ngừng lấy những lời của bố đã nói để an ủi mình.

Nhưng vừa rồi, hoặc là nói đêm qua, khi biết Tần Mặc vẫn thích mình, nàng liền không chút do dự dùng nó coi như vũ khí để làm tổn thương đối phương.

Nhìn dáng vẻ đối phương lung lay sắp đổ không thể chấp nhận, nàng không thể phủ nhận lúc nhất thời đã vui vẻ, nhưng sau đó lại cảm thấy thật trống rỗng.

Bảy năm trước, nàng oán hận Tần Mặc lợi dụng tình cảm để tổn thương nàng, nhưng hiện giờ nàng lại dùng tình cảm làm vũ khí để trả thù đối phương, không khác gì với hành động của Tần Mặc từng làm trước kia.

Tại một khắc này, bỗng nhiên nàng có chút hiểu được, vì sao trước kia bố không nói cho nàng biết ân oán giữa Diệp gia và Tần gia, là sợ thù hận ăn mòn nội tâm nàng, sợ nàng dùng nửa đời còn lại sống trong thù hận.