Trùng Phùng GL

Chương 35: Cô có suy nghĩ sẽ tiến vào giới giải trí không?




Khi trở về, Diệp An Nhiên gọi điện thoại cho Từ Tĩnh hỏi cô hiện tại đang ở đâu, muốn trả số tiền cho đối phương, Từ Tĩnh còn ở văn phòng, nói muộn chút mới về được, sau đó hai người hẹn xong thời gian gặp. Diệp An Nhiên lại gọi điện thoại cho Vưu Tiếu, có lẽ lúc này vẫn đang trong giờ làm việc, nhưng Vưu Tiếu vẫn lén ra ngoài.

Họ gặp nhau ở nhà hàng gần đó, hai người gọi cho mỗi người một bát mì, Vưu Tiếu bận rộn cả một ngày, giữa trưa cũng chỉ ăn được mấy miếng, đã sớm đói đến nỗi đầu váng mắt hoa. Bởi thế không rảnh lo nói chuyện với Diệp An Nhiên mà chỉ vùi đầu mà ăn, tuy Diệp An Nhiên cũng có chút đói nhưng nàng đang có tâm sự nên ăn không vào, chỉ gắp vài đũa cho có lệ.

Vưu Tiếu ăn xong rồi mới phát hiện sắc mặt Diệp An Nhiên cơ hồ không thay đổi, cô nhìn thoáng qua Diệp An Nhiên mặt đầy tâm sự, mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Diệp An Nhiên ấp a ấp úng: "Vưu Tiếu, tôi định sẽ từ chức."

Vưu Tiếu mở to hai mắt, kinh ngạc nói: "Từ chức, cô điên à!"

Diệp An Nhiên biết vì sao Vưu Tiếu lại nói như vậy, đối với một người không có bằng cấp cao đẳng mà nói, có thể kiếm được một công việc tử tế như vậy đã không dễ dàng, nếu như từ chức, về sau chỉ sợ lại không tìm được cơ hội tốt như vậy.

"Cô cũng biết Dao Dao còn ở bệnh viện, giá phòng bệnh ICU một ngày những 5000, hiện tại tôi rất cần tiền." Diệp An Nhiên khổ sở nói, công việc này chưa đi làm được mấy ngày thì đã xin nghỉ phép liên miên, nàng cảm thấy rất ngại, chỉ là con gái còn chưa tỉnh lại, nàng cần đi tìm công việc kiếm được nhiều tiền, ngay cả công ty không sa thải nàng, cho phép nàng xin nghỉ dài hạn, nàng cũng ngại khi cứ mãi ở đó.

Vưu Tiếu mấp máy miệng, không nói gì, những gì Diệp An Nhiên nói cô đều hiểu cả, chỉ là không làm công việc này thì đi đâu tìm công việc có thể kiếm vài ngàn một ngày chứ.

"Mấy ngày hôm trước tôi gặp được một người bạn, cô ấy cho tôi mượn rất nhiều tiền, nhưng tôi muốn trả lại càng sớm càng tốt." Diệp An Nhiên do dự một chút, cuối cùng nói ra mọi chuyện.

Vưu Tiếu trừng mắt: "Từ khi nào mà cô quen một người bạn có tiền vậy chứ."

"Kể ra thì có chút dài." Diệp An Nhiên nói.

"Cô hãy nói rõ ràng xem nào, đây không phải là con số nhỏ, lỡ như người kia có ý xấu gì thì làm sao bây giờ?" Vưu Tiếu nóng nảy, cao giọng nói.

"Tuy chúng tôi quen biết chưa lâu, nhưng cô ấy lại cho tôi mượn nhiều tiền như vậy thì tôi đã rất cảm kích rồi." Trong lòng Diệp An Nhiên thấy vô cùng cảm kích, dĩ nhiên nàng biết Vưu Tiếu đang lo lắng điều gì, chỉ là cũng không muốn nói ra chuyện cô và Từ Tĩnh quen biết nhau. Tuy nàng cũng tin tưởng Vưu Tiếu, nhưng dù sao Từ Tĩnh cũng là người của công chúng, nếu không cẩn thận để lộ thì sẽ bất lợi cho Từ Tĩnh.

Vưu Tiếu thở dài, xin lỗi nói: "Tôi cũng không thể giúp đỡ cô gì cả, nghe cô nói vậy thì có vẻ cô ấy cũng không phải người xấu, chỉ là cô vẫn phải cẩn thận vẫn hơn."

"Cô đã giúp tôi một việc rất quan trọng, nếu không có một vạn rưỡi của cô để nộp tiền cọc, chỉ sợ bệnh viện đã sớm đưa đứa nhỏ ra khỏi phòng bệnh rồi."

Vưu Tiếu có chút ngượng ngùng, tuy cô là một cô gái luôn tùy hứng nhưng đối mặt với tiếng cảm ơn của Diệp An Nhiên thì vẫn không thể không thẹn thùng.

Diệp An Nhiên cũng nhẹ nhàng thở ra, dù sao công việc này là nhờ Vưu Tiếu nàng mới có thể có, nhưng mới đi làm không được mấy ngày đã phải từ chức, làm sao cũng không thể nói nổi, cũng may Vưu Tiếu hiểu nàng, không trách nàng.

Lúc tạm biệt Vưu Tiếu, cô ấy hỏi nàng buổi tối ở đâu, nàng có chút do dự, không muốn nói cho Vưu Tiếu biết chuyện mình đi làm ở hộp đêm, nơi đó không phải nơi đàng hoàng gì, nhất định Vưu Tiếu sẽ không đồng ý, cuối cùng chỉ tùy tiện nói câu: "Vẫn chưa biết."

"Vậy buổi tối cô tới nhà của tôi đi."

"Được."

Tạm biệt Vưu Tiếu xong, nàng chạy tới nhà của Từ Tĩnh, nói trả tiền cho cô ấy, Từ Tĩnh liền hỏi lý do.

Diệp An Nhiên không định nói sự thật cho Từ Tĩnh biết, nếu nói Tần Mặc đã giúp nàng nộp, Từ Tĩnh nhất định sẽ nghi ngờ Tần Mặc là người có thân phận như vậy sao đang êm đẹp lại quyên tiền cho nàng, nàng không muốn nói những chuyện trong quá khứ cho người khác, như vậy quá bất kham: "Lúc đến bệnh viện nộp tiền, bác sĩ nói là có người hảo tâm quyên 6 vạn tệ rồi."

Từ Tĩnh không ngờ còn có chuyện tốt như vậy, cười nói: "Vậy thật là may mắn."

"Tôi không mở ngân hàng trực tuyến, giờ trời cũng đã muộn, không bằng ngày mai tôi đi chuyển tiền cho cô nhé."

Từ Tĩnh lắc đầu: "Cũng không cần gấp như vậy, cô cứ cầm trước đi, vẫn chưa biết khi nào đứa nhỏ sẽ tỉnh lại, cô vẫn cần đến tiền mà."

Diệp An Nhiên kiên trì muốn trả lại, giữa trưa hôm này khi tới bệnh viện nộp tiền thì biết đã được người ta giúp nộp 6 vạn, số tiền lớn như vậy dọa Diệp An Nhiên nhảy dựng lên, lo là có người gửi nhầm, sau đó vẫn là bác sĩ chủ trị nói cho nàng, nói là có người hảo tâm giúp nàng nộp tiền, nàng hỏi hơn nửa ngày, bác sĩ cũng không nói là ai.

Nhưng cuối cùng không chịu nổi sự nài nỉ của nàng, chỉ nói cho nàng đó là một cô gái rất xinh đẹp, nàng đoán chỉ có Tần Mặc, nàng cảm thấy rất kinh ngạc, trước đó khi nàng cầu xin Tần Mặc, đối phương tàn nhẫn cự tuyệt, nhưng không nghĩ tới lúc sau lại lặng lẽ nộp tiền giúp nàng.

Nàng lại nghĩ đến điện thoại có nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy, đoán có phải Tần Mặc muốn nói chuyện này hay không, chỉ là sau khi nghĩ lại thì khẳng định không có khả năng, nếu thật sự muốn nói thì lúc kéo nàng ra khỏi hộp đêm đã nói rồi.

Nàng vốn là định đem tiền mượn được của Từ Tĩnh trả cho Tần Mặc, nếu không phải khi đó cùng đường, nàng tuyệt đối sẽ không mở miệng mượn tiền của Tần Mặc, cho nên nàng thà rằng sau này từ từ trả tiền cho Từ Tĩnh, cũng muốn trả hết tiền cho Tần Mặc.

Chỉ là không nghĩ tới sau đó Tần Mặc sẽ nói nói vậy, Tần Mặc đi rồi, nàng lại cảm thấy không cần phải trả lại, đây là Tần Mặc thiếu nàng, lúc trước Tần Mặc lợi dụng tình cảm để tổn thương nàng, như vậy hiện tại cứ coi như là dùng sáu vạn kia để trả nợ đi.

Từ Tĩnh cảm thấy nàng quá quật cường, đành phải đáp ứng, chỉ là lại thương lượng một việc khác với nàng: "Đúng rồi, cô có nghĩ đến chuyện tiến vào giới nghệ sĩ không."

Diệp An Nhiên kinh ngạc nhìn Từ Tĩnh.

Từ Tĩnh cười nhạt: "Bây giờ chắc canh ta là cô rất cần tiền, làm diễn viên sẽ kiếm được nhiều tiền."

Lòng Diệp An Nhiên hơi hơi lay động, nàng cũng nghe nói qua diễn viên kiếm được rất nhiều tiền, ngay cả khi diễn vai quần chúng, nghe nói một ngày ít nhất cũng có thể kiếm được hai ba trăm tệ. Chỉ là nàng không được đào tạo chính quy, cũng không có phương pháp, muốn kiếm phân tiền kia thì rất khó.

"Nhưng mà tôi không biết đóng phim." Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

"Không sao, cũng không cần cô diễn vai lớn gì, trước cứ diễn mấy vai nhỏ thôi, từ từ rèn luyện, về sau có kỹ thuật thì đóng mấy vai tốt hơn, có thể một lần là nổi tiếng, cô cũng sẽ không phải vì chuyện tiền bạc mà phát sầu nữa."

Câu cuối cùng như nói trúng tiếng lòng của Diệp An Nhiên, từ trước tuy có thể khổ mấy nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vượt qua, nhưng lần này con gái xảy ra chuyện, nàng mới hiểu được trong tay nhất định phải có chút tiền, nàng không dám tưởng tượng về sau lỡ như lại có chuyện gì cần đến tiền, mà nàng không một xu dính túi, lúc đó nên làm sao đây chứ?

Nhìn thấy Diệp An Nhiên đã bị thuyết phục, Từ Tĩnh hơi hơi vui sướng, thật ra cô cũng cảm thấy mình nhu bị ma ám, rõ ràng biết Diệp An Nhiên đã có con có gia đình, mà vẫn không ngừng muốn giúp nàng.

Trước kia lúc còn chưa vào giới nghệ sĩ, cô ghét nhất chính là có người muốn tiếp cận mình để được đi lên, nhưng hiện tại lại là cô chủ động giúp Diệp An Nhiên.

***

Tần Mặc nổi giận đùng đùng trở lại công ty, khi nhân viên trong văn phòng gặp phải cô, đang muốn mở miệng chào hỏi, đã bị bộ dáng mưa gió sắp tới làm cho sợ.

Tuy ngày thường Tần Mặc có hơi nghiêm khắc nhưng trước nay dù tức giận cũng không biểu hiện ra, nên bỗng nhiên xuất hiện với bộ dáng này đã khiến mọi người khiếp sợ.

Người muốn đưa văn kiện vào xin chữ ký cũng thấy sợ hãi, muốn muộn chút chờ tâm tình của Tần Mặc tốt hơn lại đi vào, rồi lại sợ chậm trễ công việc, khi đang do dự thì thấy trên tay thư ký của Tần Mặc cầm văn kiện gõ cửa.

Mọi người vội vàng duỗi dài cổ xem tình hình, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói thanh thúy dễ nghe và lạnh băng của Tần Mặc, thư ký mở cửa văn phòng ra, đi vào liền đóng cửa lại, không thể nhìn tình huống bên trong khiến mọi người rất là thất vọng.

Điều đầu tiên thư ký nhìn thấy sau khi vào chính là giấy tờ rơi đầy trên nền nhà, trong lòng anh ta hơi hơi kinh ngạc, không rõ đến tột cùng là Tần Mặc bị làm sao mà phát hỏa lớn như vậy. Anh ta im lặng ngẩng đầu nhìn về phía bàn làm việc, lại phát hiện Tần Mặc cũng không ở đâu khác, mà là đứng ở trước cửa sổ sát đất.

Thư ký này là sau khi Tần Mặc về nước mới nhận lời mời, tuy không gọi là lâu dài, nhưng cũng sắp được hai năm, ở trong ấn tượng của anh ta, Tần Mặc là một người phụ nữ rất xinh đẹp, từ vẻ ngoài xinh đẹp, thủ đoạn kinh thương và cái nhìn sắc bén trong đầu tư của cô còn tốt hơn đàn ông.

Ở trong nước, rất ít phụ nữ có thể làm được đến trình độ như vậy, đặc biệt là một người phụ nữ có nhan sắc khuynh thành như vậy.

Tuy nhiên điều duy nhất làm anh ta cảm thấy đáng tiếc chính là, Tần Mặc qua lạnh lùng và cao ngạo, vững vàng bình tĩnh chẳng giống một người phụ nữ chút nào. Người đời đều nói, đàn ông thiên về lý tính, phụ nữ thiên về cảm tính, nhưng ở Tần Mặc lại hoàn toàn đối lập, thậm chí còn lý tính hơn so với rất nhiều đàn ông.

Có rất nhiều người đàn ông thích và ái mộ Tần Mặc, nhưng đều bại trận trước sự lạnh lùng của Tần Mặc, người ta nói, hoa sen chỉ có thể ngắm từ xa mà không thể dâm loạn, nhưng Tần Mặc người này, ngay cả ngắm từ xa cũng làm lòng người sinh ra sợ hãi.

Nhưng một màn hôm nay lại đánh vỡ những gì anh ta biết, anh ta không chỉ nhìn những văn kiện rơi trên mặt đất, còn nhìn ra vẻ tiêu điều và cô đơn từ bóng lưng của Tần Mặc, phảng phất như một đứa trẻ cô đơn bị toàn thế giới vứt bỏ.

"Chuyện gì vậy?" Tần Mặc vẫn luôn ngắm bức tường bằng kính bỗng xoay người lại, thấy thư ký đang nhìn mình không rời mà nhăn mày lại.

Giọng của Tần Mặc khiến thư ký như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của Tần Mặc, trong lòng phát lạnh, suy nghĩ vừa rồi tức khắc bay ra chín tầng mây, anh ta giống như bị hoa mắt rồi nên mới cảm thấy Tần Mặc đáng thương.

"Tần tổng, Phùng tổng đã hủy hợp tác với công ty, còn cấu kết với các công ty khác trong ngành sản xuất gây cản trở công ty chúng ta tiến quân."

Tần Mặc lạnh nhạt ' ừm' một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết rồi. Thật ra ngay từ giây phút không do dự xông lên đánh Phùng Hồng vì Diệp An Nhiên thì cô đã biết, Phùng Hồng là một người bụng dạ hẹp hòi, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. Tuy nhiên cũng may hai người kinh doanh ở lĩnh vực khác nhau, sẽ không xảy ra ảnh hưởng lớn gì.

"Tạm thời không tiến quân vào ngành sản xuất tiêu dùng nhanh nữa."

"Vậy khoản đầu tư ban đầu của chúng ta......" Trước đó còn vì thế thu mua một nhà xưởng, nếu lúc này từ bỏ, nhất định sẽ biến khoản đầu tư ban đầu như đá ném sông.

Dĩ nhiên Tần Mặc cũng hiểu đạo lý này, chỉ là Phùng Hồng là người đi đầu trong ngành sản xuất hàng tiêu dùng nhanh, nếu cô ta đã lên tiếng thì có mấy người không muốn sống dám hợp tác với Tần Mặc chứ. Tuy Tần Mặc là người đi đầu trong ngành sản xuất khác, nhưng trong ngành sản xuất hàng tiêu dùng nhanh lại chỉ là một người mới. Nếu không có ai dẫn đường, hơn nữa còn bị những người khác gây cản trở, thì tổn thất sẽ còn lớn hơn, nếu như không cẩn thận bị vấp ngã, nói không chừng sẽ rất khó xoay chuyển.

Nhưng Tần Mặc cũng không hối hận ngày ấy đã ra tay đánh người, nếu không có ai cản lại, cô thật hận không thể đánh thêm vài cái nữa.

"Không sao đâu."

"Vâng, Tần tổng."

Thư ký cung kính xoay người rời đi, tuy nhiên khi nhìn những văn kiện còn rơi trên mặt đất, thư ký do dự một chút, cuối cùng vẫn đi qua sắp xếp gọn gàng để lên bàn làm việc.

Tần Mặc vẫn luôn nhìn động tác của thư ký, đương nhiên cũng nhìn thấy văn kiện trên bàn chồng chất như núi, trong lòng cô biết, mình đã vì Diệp An Nhiên mà hoang phế vài ngày, nếu còn không xử lý công việc của công ty, chỉ sợ sẽ hỏng việc.

Tần Mặc buộc bản thân ổn định lại tâm tình, trở lại bàn làm việc xử lý văn kiện, lúc ban đầu vẫn có lúc lơ đễnh, nhưng sau đó đã bình tâm toàn ý để làm việc.

Chờ sau khi xử lý xong đống văn kiện trên bàn, cuối cùng Tần Mặc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, cầm di động lên thì thấy đã 8 giờ, nàng xoa mi tâm, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thời gian này hẳn là nhân viên trong công ty đã tan làm, cô cũng vừa lúc xử lý xong văn kiện, trở về ăn một bữa cơm rồi ngủ một giấc thật ngon.

Chỉ là trong lòng mới lên kế hoạch thì di động lại vang lên, người gọi đến là Chu Gia Di. Lúc này Tần Mặc đã mệt đến tâm mỏi lực kiệt, chỉ nghĩ có thể trở về ngủ một giấc, nhưng nghĩ đến mình đã nhiều lần không phải với Chu Gia Di, cuối cùng vẫn nhấc máy.

Chu Gia Di vừa mới ghi hình xong, muốn đi ăn cùng cô, thật ra Tần Mặc chỉ muốn trở về tùy tiện ăn một chút rồi đi ngủ, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Mặc liền đứng dậy ra khỏi công ty, lái xe đi đón Chu Gia Di, hai người cùng đi siêu thị mua đồ ăn sau đó đến nhà Chu Gia Di, đây là đề nghị của Chu Gia Di, nói tự mình nấu sẽ ngon hơn ăn ở ngoài.

Tần Mặc không biết nấu ăn, trước kia khi còn ở nước ngoài tuy không thích ăn mấy thứ như bánh mì hamburger, nhưng cô cũng không muốn vào bếp, vì không đói bụng cũng sẽ miễn cưỡng ăn, sau đó là Tần Nguyệt thật sự không chịu được nữa mới tự học nấu ăn, hai người mới ăn uống tốt hơn.

Sau đó sự nghiệp của Tần Mặc dần dần có khởi sắc, trong nhà cũng tuyển người giúp việc, cho nên Tần Mặc lại càng không vào bếp.

Cũng bởi vậy nên sau khi về đến nhà, Chu Gia Di cầm đồ ăn đi vào phòng bếp nấu cơm, Tần Mặc ngồi ở trên sô pha chờ. Thật ra Chu Gia Di rất muốn cho Tần Mặc đi vào hỗ trợ, cho dù không giúp được gì thì ở cạnh cũng được, trước đó cô đã tự lên ý tưởng bồi dưỡng tình cảm nên mới muốn ở nhà ăn cơm.

Chỉ là xem ra Tần Mặc căn bản không có ý định đi vào, hơn nữa nhìn vẻ mặt trông rất mỏi mệt, cuối cùng Chu Gia Di cũng không mở miệng.

Chờ sau khi nấu xong, Chu Gia Di chuẩn bị đi gọi Tần Mặc vào giúp dọn đồ ăn lên, chỉ là mới ra khỏi phòng bếp đã thấy Tần Mặc nhắm mắt lại, Chu Gia Di đoán có phải Tần Mặc đã ngủ rồi hay không, nhưng vẫn bước nhẹ đến trước mặt Tần Mặc, lẳng lặng nhìn Tần Mặc.

Tần Mặc vẫn luôn không có động tĩnh, có lẽ thật sự đã ngủ rồi, cô do dự một chút, đi vào phòng lấy một tấm thảm lông, nhẹ nhàng đắp lên người Tần Mặc, sợ cô bị cảm lạnh. Lúc này mình hẳn là nên quay lại ăn cơm, chỉ là Chu Gia Di cứ đứng im tại chỗ không đi, nhìn nhan sắc xinh đẹp của Tần Mặc lúc đang ngủ mà trong lòng khẽ động.

Chu Gia Di như bị mê hoặc, chậm rãi cúi đầu, muốn hôn Tần Mặc, chỉ là khi hai người cách nhau chưa đến một centimet thì bỗng nhiên Tần Mặc mở mắt ra.