Trùng Phùng GL

Chương 33: Vay tiền của Từ Tĩnh




Từ Tĩnh đã là người trưởng thành, sẽ không có chuyện không biết đó là cái gì, cả người cô nhanh chóng cứng đờ, ngơ ngác nhìn Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên không biết trên cổ mình có sự tồn tại của dấu hôn kia, vừa rồi tắm rửa quá vội, hơn nữa tuy trong toilet có gương, nhưng đã bị một tầng hơi nước phủ kín, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người, cho nên cũng không nhìn thấy.

"Làm sao vậy?"

Trong lòng Từ Tĩnh có chút mất mát, giật giật khóe miệng, muốn thử hỏi Diệp An Nhiên có phải đã có bạn trai hay có chồng rồi hay không, nhưng cuối cùng vẫn không nói được. Tuy cô có ý với Diệp An Nhiên, nhưng Diệp An Nhiên và cô cũng chỉ mới quen biết, nếu cô tùy tiện hỏi như vậy thì không hay cho lắm.

Cô lắc đầu, miễn cưỡng cười: "Để tôi đi múc canh gừng cho cô, máy sấy ở trên bàn trà, cô mau sấy tóc một chút đi."

Nói xong, không đợi Diệp An Nhiên trả lời đã xoay người đi vào phòng bếp, giống như sau lưng có hồng thủy mãnh thú vậy. Diệp An Nhiên thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời đi sấy tóc, chờ khi tóc khô, Từ Tĩnh vẫn còn ở trong bếp chưa ra, Diệp An Nhiên đang định đi vào xem thì thấy Từ Tĩnh cầm một chén canh gừng đi ra.

Tuy đã uống canh gừng, nhưng đến đêm Diệp An Nhiên vẫn bị phát sốt, nàng bị cơn lạnh làm cho tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại liền cảm thấy toàn thân vô lực, đầu cũng vô cùng đau, nàng vốn muốn đi gọi Từ Tĩnh, nhưng nhìn thời gian mới phát hiện đã là rạng sáng, lúc này có lẽ Từ Tĩnh đã ngủ rồi, không muốn quấy rầy cô ấy.

Diệp An Nhiên xuống giường đi vào toilet, lấy khăn bông nhúng nước lạnh, sau đó vắt khăn cho khô một nửa, vốn còn định mang một chậu nước lạnh vào trong phòng ngủ, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, Diệp An Nhiên chỉ có thể từ bỏ.

Trên trán nóng bỏng được đắp khăn lạnh khiến Diệp An Nhiên hung hăng rùng mình một cái, thân thể vốn đã lạnh nay càng thêm lạnh, chỉ là đầu không còn thấy đau nhiều nữa, Diệp An Nhiên nhắm mắt lại định chợp mắt một chút, chờ khăn hết nhiệt lại vào toilet nhúng nước lạnh một lần nữa.

Chỉ là nàng thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa cả người phát sốt nên rất suy yếu, chưa được một lát đã ngủ quên mất.

Đến khi tỉnh lại liền nhìn thấy Từ Tĩnh đang ngồi bên cạnh mình, Từ Tĩnh vừa thấy nàng tỉnh lại, liền hỏi: "Cảm thấy thế nào." Vừa nói vừa đưa tay lên trán của nàng, phát hiện đã giảm nhiệt, tức khắc nhẹ nhàng thở ra: "Đã giảm nhiệt rồi."

Lúc này Diệp An Nhiên mới phát hiện mình đang nằm ở bệnh viện, phòng bệnh chỉ có giường bệnh của nàng, trên tay phải thượng còn treo một cái bình, trong không khí tỏa ra mùi hương hoa nhàn nhạt, hẳn là phòng bệnh VIP.

Thấy nàng không nói lời nào, Từ Tĩnh giải thích nói: "Sáng sớm chưa thấy cô dậy nên tôi vào phòng gọi cô, mới phát hiện cô đã phát sốt cao 39 độ, nếu còn phát hiện muộn một chút, nói không chừng sẽ sốt hỏng đầu luôn."

Diệp An Nhiên đỏ mặt, thình lình đáp: "Tôi cho rằng không nghiêm trọng lắm, đắp khăn lạnh là được, không nghĩ bản thân sẽ ngủ quên mất."

Từ Tĩnh thở dài: "Bị vậy sao không gọi tôi dậy, nếu như cô thật sự có chuyện gì, còn không hù chết tôi à."

Diệp An Nhiên nhỏ giọng nói: "Lúc ấy cũng đã nửa đêm rồi, nhất định là cô đã đi ngủ, tôi không muốn phiền toái đến cô."

Từ Tĩnh không vui nói: "Cái gì mà phiền với không phiền, tôi cũng đã xem cô như bạn tốt rồi mà."

Diệp An Nhiên không hé răng, nàng cũng biết Từ Tĩnh luôn xem mình như bạn tốt, không phải nàng không phát hiện Từ Tĩnh có thiện ý với nàng, chỉ là thân phận của hai người cách biệt quá lớn, cho nên nàng mới không muốn làm phiền đến Từ Tĩnh.

"Chắc cô cũng đói bụng rồi, tôi đi mua chút cơm cho cô, nhưng mà cô phát sốt, tiêu hóa khẳng định cũng không tốt, cần ăn chút gì đó thanh đạm."

Diệp An Nhiên gật gật đầu: "Cảm ơn cô nhé."

Từ Tĩnh không vui: "Còn nói cảm ơn gì chứ, hiện tại cô vẫn chưa xem tôi là bạn sao?"

Diệp An Nhiên trầm mặc một hồi: "Được."

Chờ sau khi Từ Tĩnh rời đi, Diệp An Nhiên mới nhớ tới con gái còn ở bệnh viện, cũng không biết đã tỉnh lại hay chưa, hiện tại là mấy giờ, nàng quét bốn phía một vòng, nhìn đồng hồ treo ở trên tường, đã hơn mười một giờ.

Nàng lại nhìn thoáng qua túi truyền dịch, còn hai phần ba thuốc nữa, tốc độ chảy cũng rất chậm, chờ truyền xong chỉ sợ còn phải chờ hai tiếng nữa. Trong lòng nàng hơi sốt ruột, nàng còn muốn ra ngoài tìm một sốt hội sở khác, hội sở cũ chắc không thể làm nữa, sau khi tìm được hội sở, còn phải đến bệnh viện thăm con gái, chờ đến buổi tối là có thể đi làm.

Nàng không rành các hội sở trong thành phố cho lắm, nếu rải rác thì sẽ rất lâu, cần nhiều thời gian hơn, nàng không muốn quá hấp tấp, cần tìm hiểu xem lương cao nhất của từng hội sở,, cho nên vẫn cần dư dả thời gian hơn một chút.

Nàng suy nghĩ một chút, điều chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh hơn, tuy nhiên thuốc này chảy chậm cũng có nguyên nhân cả, sau khi chỉnh tốc độ nhanh không bao lâu, Diệp An Nhiên liền cảm thấy nơi cắm kim có chút đau, nhưng nàng không để ý tới, cảm thấy chỉ cần chịu đựng một chút là được.

Khi Từ Tĩnh mua cơm trở về thì cảm thấy sắc mặt của Diệp An Nhiên không tốt lắm, trước đó bởi vì phát sốt nên rất tái nhợt, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng giờ cô phát hiện Diệp An Nhiên lại quay về bộ dáng lúc mới phát sốt.

"Có phải cô không khỏe chỗ nào hay không?" Từ Tĩnh lấy ra một cái bàn nhỏ, bày biện ở trên giường bệnh, đặt chén cháo dùng một lần ở trước mặt nàng.

Diệp An Nhiên nhịn đau lắc đầu, chỉ là khi Từ Tĩnh ngồi xuống bên cạnh nàng thì phát hiện, cau mày nói: "Cô đã chỉnh tốc độ truyền dịch nhanh hơn à?"

Diệp An Nhiên gật gật đầu, thấp giọng nói: "Một hồi nữa tôi còn có việc."

Từ Tĩnh lấy cái tay đang cắm kim của nàng ra, phát hiện cùng da chung quanh kim đã có chút sưng, cô nhấp môi giảm tốc độ nhỏ lại: "Trước đó y tá cũng đã nói qua, túi thuốc này không thể chảy quá nhanh, nhẹ thì thân thể sẽ không thoải mái, nặng thì sẽ có nguy hiểm."

"Nhưng tôi thật sự có việc, bằng không tôi cũng sẽ không liều như vậy, dù sao thân thể đã cũng đã cảm thấy khá hơn nhiều."

Từ Tĩnh cau mày không ủng hộ: "Rốt cuộc cô có chuyện gì mà phải gấp như vậy chứ, thật sự không thể để tôi làm giúp cô sao?"

Diệp An Nhiên lắc đầu, rũ mi xuống, tay trái cầm muỗng ăn cơm, không nhìn Từ Tĩnh. Là người trong giới giải trí, Từ Tĩnh vẫn luôn duy trì tốt ba nguyên tắc phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nói.

Chỉ là lại có hảo cảm với Diệp An Nhiên nên cô mới muốn biết, nhưng Diệp An Nhiên không nói thì cô cũng không muốn ép hỏi.

Lúc ăn cơm, Diệp An Nhiên vẫn luôn mâu thuẫn trong lòng, Từ Tĩnh đối nàng ôn nhu và quan tâm như vậy, khơi lại dòng suy nghĩ trước đó nàng đã phủi đi, nàng nghĩ nếu lúc này hỏi mượn tiền của Từ Tĩnh thì cô ấy có thể đáp ứng hay không nhỉ. Hẳn là có, Từ Tĩnh là đại minh tinh, khẳng định rất có tiền, hơn nữa Từ Tĩnh nói muốn làm bạn với nàng, hẳn là sẽ không cự tuyệt.

Nhưng mặc kệ thế nào, Diệp An Nhiên vẫn muốn thử một lần, nàng biết mình như vậy là quá vô sỉ, không biết xấu hổ tới cực điểm, nhưng nàng thật sự không có cách nào. Không biết khi nào con gái mới tỉnh lại, giá một ngày của phòng bệnh ICU là 5000 tệ, dù có đi làm ở hội sở, dù thật sự bất đắc dĩ đi bán mình, thì số tiền kiếm được cũng không đủ để chữa bệnh lâu dài cho con gái.

Nàng thật sự bị gánh nặng lớn đó làm cho áp lực, rất nhiều lần nàng đều suy nghĩ, không bằng cứ để vậy đi, chờ khi con gái không trụ nổi mà ra đi thì nàng cũng đi theo cho xong, dù sao nàng đã sống đủ rồi, nhiều năm như vậy, nàng cũng sắp bị cuộc sống này bức đến phát điên rồi.

Nhưng ý nghĩ như vậy chỉ xuất hiện trong tích tắc đã bị nàng gắt gao đè xuống, nàng không nên có suy nghĩ như vậy, trước kia ở trong tù còn có thể nhẫn nhịn 5 năm trời. Hiện tại ra tù rồi sao nàng còn có thể bị chút chướng ngại nhỏ này làm cho suy sụp được, chỉ cần có một tia hy vọng, nàng cũng phải tranh thủ, nàng tin tưởng, lòng người sẽ thắng mệnh trời.

Chỉ là dù đã hạ quyết tâm nhưng Diệp An Nhiên vẫn cảm thấy khó có thể mở lời, nhưng Từ Tĩnh lại nhận ra nàng muốn nói lại thôi, hiểu ý mở lời trước.

"Làm sao vậy?"

Diệp An Nhiên nhìn thấy đối phương quan tâm, lại lần nữa cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng dù có áy náy thế nào, nàng vẫn phải mở miệng.

"Tôi muốn hỏi mượn cô một chút tiền." Sau khi nói ra câu đầu tiên, Diệp An Nhiên liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, sau nói cũng trôi chảy hơn: "Mấy ngày hôm trước con gái tôi bị xe điện đụng phải, hiện tại còn nằm trong phòng bệnh ICU, chi phí phẫu thuật và phí nằm viện quá cao, tôi thật sự không trả nổi, cho nên muốn mượn cô một chút, về sau tôi sẽ trả cho cô mà, cô hãy tin tưởng tôi."

Nàng một hơi đem những lời trong lòng nói ra một lượt, chỉ là càng nói đến cuối cùng, giọng của Diệp An Nhiên lại càng nhỏ dần, chờ đến sau khi nói xong thì cứ như muỗi kêu, sắp nghe không rõ.

Diệp An Nhiên cúi đầu xuống, tuy đã nói xong những lời này, nhưng nàng không có dũng khí để nhìn Từ Tĩnh, nàng khẩn trương nhéo góc chăn, chỉ sợ Từ Tĩnh mở miệng cự tuyệt, thậm chí nàng cũng không thể nghĩ nổi, nếu như Từ Tĩnh cự tuyệt, nàng phải làm sao bây giờ.

Chỉ là Từ Tĩnh vẫn luôn không mở miệng nói gì, không cự tuyệt cũng không đáp ứng, điều này khiến Diệp An Nhiên càng thêm thấp thỏm, lòng cũng nặng trĩu, vẫn luôn không ngừng rơi xuống, phía dưới chính là vực sâu không thấy đáy.

Thực tế thì không phải Từ Tĩnh đang suy xét có nên đáp ứng hay không, mà là khiếp sợ về chuyện Diệp An Nhiên có con gái. Nhưng cũng không phải rất kinh ngạc, từ lúc thấy dấu hôn trên cổ Diệp An Nhiên thì cô đã có phỏng đoán.

Kỳ thật cũng có để lại dấu vết, nhìn Diệp An Nhiên thế nào cũng mới 27-28 tuổi, những cô gái ở tuổi này hầu như không kết hôn thì cũng đã có bạn trai. Nhưng đại khái là do cô còn ôm hy vọng, cho nên vẫn không nghĩ tới hướng đó hay nói cách khác là không muốn nghĩ đến.

Khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Diệp An Nhiên, trong lòng cô chợt thấy rất mất mát, lúc ngây người một lúc trong phòng bếp cũng đã hạ quyết tâm, loại bỏ ý nghĩ theo đuổi Diệp An Nhiên, chỉ là mặc dù là như vậy, cũng không nhất định cắt đứt giao du, yêu không thành cũng có thể làm bạn mà.

Chỉ là hiện tại xem ra, Diệp An Nhiên không phải đã có bạn trai, mà là đã kết hôn, còn có con gái, nhưng nếu như đã kết hôn thì người chồng kia của nàng đang ở đâu, phòng trọ cũng đã trả nhưng không ở cùng chồng mà đi ở nhà bạn, con gái nằm viện cũng không đi vay mượn bạn bè mà để một người phụ nữ như Diệp An Nhiên phải làm lụng vất vả.

"Vậy bố của đứa nhỏ đâu?"

Diệp An Nhiên không hé răng, Từ Tĩnh đã tốt với nàng lắm rồi, mở miệng vay tiền của cô vốn đã là cực hạn, nếu lại nói dối lừa gạt cô, Diệp An Nhiên càng cảm thấy thật áy náy, nhưng nàng cũng không muốn nói sự thật, những chuyện đã qua thật sự quá khó chấp nhận.

May thay Từ Tĩnh không cố chấp truy vấn mà trực tiếp cho Diệp An Nhiên một đáp án: "Được rồi, cô muốn mượn bao nhiêu."