Tần Mặc lái xe quay lại, không bao lâu thì thấy dưới lầu nhà Diệp An Nhiên có một chiếc xe hơi, tâm Tần Mặc khẽ lộp bộp, cho rằng Diệp An Nhiên không gọi được xe, trên đường trùng hợp có chiếc xe hơi kia cho nàng đi nhờ.
Tần Mặc cảm thấy có phải Diệp An Nhiên bị mưa xối cho ấm đầu rồi không, một chiếc xe lạ chạy trên đường mà nàng cũng dám ngồi, lỡ gặp phải người có ý xấu thì có thể nàng sẽ nguy hiểm. Tần Mặc không chút do dự quay đầu xe, vi phạm luận giao thông, hơn nữa trời đang mưa to như thế cũng rất nguy hiểm, nhưng cô đã không hề nghĩ ngợi làm ra hành động như vậy.
Cũng may trên đường không có xe, cô an toàn quay đầu xe, một đường vừa đi theo sau chiếc xe kia, vừa gọi điện thoại cho Diệp An Nhiên, di động truyền đến giọng nữ điềm mỹ lại máy móc: "Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..." Lời sau đó Tần Mặc cũng không nghe vào đã cúp máy.
Đi theo chiếc xe kia đến dưới lầu nhà Diệp An Nhiên, nhìn thấy Diệp An Nhiên bung dù xuống xe lên lầu, cô còn nghĩ chờ chiếc xe kia rời đi sẽ xuống xe đi tìm Diệp An Nhiên, vậy mà không ngờ chiếc xe kia vẫn chưa rời khỏi.
Chờ một lúc thì thấy một người phụ nữ xuống xe rồi chạy lên lầu, không quá một hồi lại thấy cùng Diệp An Nhiên che một cây dù vai sát vai cùng nhau xuống lầu, Tần Mặc mới cảm thấy, mình mới là tên ngốc bị mưa xối ấm đầu.
Hai người đó quen biết nhau, nếu không Diệp An Nhiên sẽ không lên xe, cô thật là quá sốt ruột rồi nên nhất thời mới suy nghĩa không thấu đáo. Một khi đã như vậy, cô cũng không cần bám theo nữa, chỉ là tuy nghĩ như vậy, nhưng vẫn không tự chủ được bám theo.
Mãi cho đến khi bị bảo vệ chặn lại ở cửa tiểu khu để hỏi giấy thông hành, tất nhiên là cô không có, chỉ có thể ngừng xe ở bên ngoài.
Mãi tới khi Chu Gia Di gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu, thì cô mới bừng tỉnh, cô không thể lại gạt Chu Gia Di như lần trước. Cô biết Chu Gia Di đã vì mình mà chịu không ít thiệt thòi, về tình về lý cô thật sự không thể lại dối gạt Chu Gia Di, nhưng cô cũng không định sẽ nói tình hình hiện tại cho Chu Gia Di.
Cô đành phải chuyển chủ đề, hỏi cô ấy đang ở đâu. Giọng của Chu Gia Di hơi khàn khàn, hẳn là do uống nhiều rượu, cô nói với Tần Mặc mình đang lén ở toilet gọi điện thoại, sau đó nói số phòng bao cho cô.
Tần Mặc lái xe tới hội sở, chờ khi tới cửa phòng, cô gõ cửa đi vào, nhìn thấy Chu Gia Di đang ngồi cạnh một người đàn ông mập mạp trông khoảng hơn 60 tuổi, cơ hồ đáng tuổi bố của Chu Gia Di.
Ông ta vẫn luôn nhìn Chu Gia Di bằng ánh mắt dâm ô, sắc mặt Chu Gia Di ửng đỏ, hai mắt cũng hơi mê mang, vừa nhìn đã biết đã uống rất nhiều rượu, nhưng người trên bàn vẫn không ngừng kính rượu cô. Nghe được tiếng gõ cửa, trong lòng Chu Gia Di vui vẻ, vừa thấy Tần Mặc đi vào, lập tức nhảy khỏi ghế lô, nghiêng ngả lảo đảo chạy tới trước mặt Tần Mặc.
Tần Mặc vội vàng duỗi tay đỡ lấy, một cỗ mùi rượu xộc vào mũi, Tần Mặc không quá thích mùi này, nhưng vẫn cố nén không đẩy ra.
Những người ngồi cùng bàn với Chu Gia Di không phải nhà đầu tư trong giới giải trí, nhưng lại là người có tầm ảnh hưởng lớn đến đoàn phim, tuy không cùng giới, nhưng vẫn biết đến Tần Mặc.
Nhìn thấy cô đi vào, mấy nhà đầu tư đó vội đứng lên, trên mặt tươi cười, mồm năm miệng mười: "Đây không phải Tần tổng sao?"
"Tần tổng và Chu tiểu thư quen nhau sao?"
"Sao Tần tổng lại đến phòng của chúng tôi thế?"
Tần Mặc mỉm cười khách sáo, không nhanh không vội trả lời câu hỏi của từng người một: "Tôi và Chu tiểu thư là bạn bè tốt, đã trễ thế này, không yên tâm để một mình cô ấy về nhà nên tôi tới đón."
"Thật không ngờ Chu tiểu thư lại quen biết Tần tổng, trước nay chưa từng nghe cô ấy nói đến?" Nhà đầu tư kia vẫn luôn không có ý tốt muốn chiếm tiện nghi của Chu Gia Di, rất không vui dò xét thử.
Tần Mặc thoáng nhìn qua ông ta, nhìn ra người này là người có ý với Chu Gia Di mà trước đó cô đã kể: "Trước nay Gia Di đều rất kín kẽ, không muốn tiết lộ chuyện tôi là bạn của cô ấy, sợ người khác đàm tiếu."
Những người khác hiểu ra, sôi nổi khen: "Chu tiểu thư không hổ là hồng nhân của đoàn phim mà, tính cách tốt quá."
"Đúng vậy, có thể đi tới bước này chỉ dựa vào thực lực của bản thân, thật là quá lợi hại."
"..."
Chu Gia Di đã bị men say làm đầu óc quay cuồng, căn bản không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, chỉ biết dựa vào người Tần Mặc cười ngây ngô.
Tần Mặc vì cô mà lắng nghe đủ lợi nịnh hót, trên mặt vẫn duy trì nụ cười đạm mạc, nói: "Vậy tôi đưa cô ấy về trước nhé, cũng đã trễ thế này."
"Tần tiểu thư cũng cùng ngồi xuống ăn chút đi!"
Tần Mặc lịch sự cự tuyệt, cuối cùng rời đi trước ánh nhìn của mọi người, từ đầu đến cuối sắc mặt của nhà đầu tư có ý với Chu Gia Di đều không tốt lắm, không vui cũng là chuyện bình thường, dù gì thịt bay đến miệng rồi, phải người khác thì cũng không vui vẻ gì.
Lúc lên xe, Chu Gia Di ngồi ở ghế lái phụ, Tần Mặc giúp cô thắt đai an toàn, sau đó lái xe với tốc độ rất chậm, nhưng Chu Gia Di vẫn thấy không thoải mái, rất nhiều lần suýt ói ở trên xe, nhưng dù vậy cũng không thể mở cửa sổ, bên ngoài trời mưa rất lớn.
Cuối cùng không có cách nào, Tần Mặc đành phải ngừng xe ở một khách sạn gần nhất, đặt phòng, đưa người vào xong rồi chuẩn bị rời đi, lại bị Chu Gia Di kéo lấy tay.
Tần Mặc kinh ngạc quay đầu, nhìn Chu Gia Di đang nhắm mắt lại, cũng không biết đã tỉnh hay vẫn say, cô định rút tay mình ra, nhưng Chu Gia Di vẫn không muốn buông tay. Tần Mặc cảm thấy nhất định là Chu Gia Di đã tỉnh rồi, ngay cả chưa tỉnh hẳn nhưng chắc chắn cũng khôi phục được một chút ý thức.
"Gia Di, buông tay."
Thân thể Chu Gia Di cử động, cô chậm rãi mở mắt ra: "A Mặc, đêm nay ở lại đi."
"Gia Di, em quá sốt ruột rồi." Tần Mặc đạm thanh nói.
Chu Gia Di cắn môi dưới, không chớp mắt nhìn Tần Mặc, ánh mắt Tần Mặc vẫn đạm mạc, cô không thể tìm ra một chút do dự hay một chút ý muốn ở lại từ trong ánh mắt đó, cô buông tay ra, xoay người đem vùi mình vào chăn, không để ý Tần Mặc nữa.
"En nghỉ ngơi cho khỏe đi." Tần Mặc trầm mặc một hồi, xoay người rời khỏi khách sạn.
Sau khi Tần Mặc rời đi, Chu Gia Di liền ngồi dậy khỏi giường, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường đi tới bên cửa sổ sát đất, kéo rèm ra, bên ngoài trời đang mưa to tầm tã, hàng cây xanh bên đường cái bị gió thôi nghiêng ngả.
Mặc dù cơn mưa lớn che mất tầm nhìn, nhưng Chu Gia Di chỉ cần liếc mắt một cáiđã nhận ra xe của Tần Mặc lướt qua trên đường cái.
Khi ở ghế lô quả thật cô đã uống say, chỉ là vừa rồi được Tần Mặc đỡ xuống xe rồi đi vào cửa lớn của khách sạn vài bước, cơn say của cô đã bị gió lạnh và mưa lạnh buốt làm thanh tỉnh ba phần.
Kỳ thật khi vào phòng khách sạn cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ muốn mau mau nằm xuống giường rồi ngủ một giấc, nhưng khi Tần Mặc đắp chăn cho cô, giúp cô cởi giày, còn giúp cô lau mặt bằng khăn lông ấm, khi hơi thở ấm áp hô phả vào mặt bỗng nhiên cô đã làm ra một quyết định.
Cô cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên nghe ra trước đó Tần Mặc nói sang chuyện khác, sau đó Tần Mặc đón cô ở ghế lô, tuy có khách khí nói chuyện với những người đó, nhưng cô có thể cảm nhận được tâm tình cô ấy đang không tốt. Bình thường tuy của Tần Mặc có chút lãnh đạm và kiệm lời, nhưng cũng sẽ không giống hôm nay, toàn thân đều tản ra một loại cảm giác âm u, như là một tòa núi lớn khiến người ta choáng ngợp không thở nổi.
Cô lại nghĩ đến trước đó Tần Mặc nói sang chuyện khác, cô có thể đoán ra chắc chắn khi đó Tần Mặc đã xảy chuyện gì đó, rồi cô lại nghĩ tới lần ăn cơm ở gần đại học A, Tần Mặc để lại một mình cô ở quán ăn, tuy lấy cớ là công ty có việc, nhưng cô có thể nhìn ra được sau khi Tần Mặc ra khỏi đại học A thì vẫn luôn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, đột nhiên cũng có chút bừng tỉnh.
Tuy Tần Mặc là người lãnh đạm, nhưng trước nay không phải người sẽ bỏ rơi người khác ở lại như thế, cho nên khẳng định không có khả năng là vì công việc, hơn nữa còn rời đi trong tình trạng hốt hoảng như vậy.
Theo bản năng, cô cảm thấy Tần Mặc đang giấu mình chuyện gì đó, nhưng cô sẽ không hỏi, cũng làm bộ không biết, chính là muốn tỏ vẻ mình là một người hiểu chuyện, nhưng cô thật sự không nhịn được, trong lòng cô có loại dự cảm không tốt.
Đến tột cùng là có chuyện gì mà có thể khiến Tần Mặc bị ảnh hưởng thành như vậy, cô không dám tiếp tục suy diễn nữa, cũng không dám đi hỏi Tần Nguyệt, sợ đáp án sẽ khiến mình không chấp nhận nổi. Cho nên trong tích tắc đó, cô mới có xúc động muốn Tần Mặc ở lại.
Nhưng cuối cùng thì Tần Mặc vẫn cự tuyệt và rời đi...
Nhà Từ Tĩnh là kiểu có hai phòng ngủ, một phòng khách, cô ở phòng ngủ chính, một phòng khác để phòng khi có khách đến thì ngủ lại, kỳ thật cũng không có khách tới, Từ Tĩnh vốn là cô nhi, bạn bè lại không nhiều lắm, người đến lâu nhất cũng chính là trợ lý và người đại diện, nhưng vì người đại diện là nam, vì tránh bị hiểu lầm nên rất ít tới nhà Từ Tĩnh, dù có tới thì cũng không ở lại lâu lắm.
Từ Tĩnh để Diệp An Nhiên đi tắm rửa trước, Diệp An Nhiên nhìn thoáng qua quần áo cũng đã ướt sũng của Từ Tĩnh, bảo cô đi tắm trước.
"Trông cô còn bị ướt nhiều hơn tôi đó, cô cứ đi tắm trước đi, tôi không sao đâu."
Nhưng Diệp An Nhiên vẫn không đáp ứng, Từ Tĩnh có lòng tốt cho nàng ở nhờ, nàng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, cho nên kiên trì muốn để Từ Tĩnh đi tắm trước. Từ Tĩnh không có cách nào đành phải đáp ứng, nhưng trước khi đi tắm có lấy cho Diệp An Nhiên một bộ quần áo để nàng thay trước, sau đó bật thêm điều hòa.
Diệp An Nhiên cũng không cầm quần áo đi thay, cả người nàng mắc mưa, vừa ướt vừa dơ, nếu bây giờ thay, chỉ sợ một hồi tắm xong lại phải đổi bộ khác, nàng không muốn làm phiền Từ Tĩnh quá nhiều. Vì phòng khách có mở điều hòa, cho nên rất nhanh đã ấm áp hơn, nhưng nàng cũng không ở đó lâu mà đi ra ban công. Trên người nàng quá ướt, vẫn luôn chảy nước ra sàn, phòng khách nhà Từ Tĩnh sạch sẽ như vậy, nàng không muốn lại làm dơ.
Ban công so với phòng khách lạnh hơn nhiều, vừa đứng ở nơi đó, nàng liền hung hăng rùng mình một cái, vốn toàn thân đã thoáng ấm áp một ít, nháy mắt lại khôi phục về bộ dáng ban đầu, nàng ôm cánh tay, cả người phát run, hàm răng run lên.
Cũng không biết đã đứng bao lâu, nàng nghe được phía sau truyền đến giọng ngạc nhiên của Từ Tĩnh, nàng quay đầu, thấy Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn nàng: "Sao lại đứng ở chỗ này?"
Diệp An Nhiên cười cười, không trả lời.
Từ Tĩnh đành phải nói: "Mau đi tắm rửa đi!"
Diệp An Nhiên gật đầu, vội vàng rời đi.
Chờ sau khi Diệp An Nhiên rời đi, Từ Tĩnh xoay người vào phòng bếp, cô định nấu ít nước gừng, Diệp An Nhiên bị cảm lạnh rồi nếu không giải cảm thì sợ là đêm nay sẽ phát sốt.
Chỉ là mới đi được một nửa, bỗng nhiên nhìn đến trong phòng khách có một tiểu quán vết nước, nàng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhìn về phía ban công nơi đó, quả nhiên cũng có. Từ Tĩnh không nghĩ tới Diệp An Nhiên là như thế mẫn cảm, cho nên nàng mới có thể ở phía trước không nghĩ lên xe, cho nên nàng mới có thể đứng ở rét lạnh trên ban công.
Từ Tĩnh thở dài, đi vào phòng bếp, cô không thường ở nhà, mà có về thì cũng rất ít khi nấu cơm, cho nên phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, tuy rằng như thế, nhưng cô trợ lý nhỏ kia vẫn cẩn thận thường thường sẽ chuẩn bị cho cô một ít trái cây rau dưa hay thức ăn nhanh để trong tủ lạnh.
Cô tìm được ít gừng, cho một ít nước vào nồi, bỏ gừng vào, bật bếp rồi đậy vung lại sau đó đi ra phòng khách, lấy cây lau nhà lau sạch nước trong phòng khách, bỗng cô nghe thấy Diệp An Nhiên gọi mình, khi đi đến cửa toilet cửa thì nghe Diệp An Nhiên ngượng ngùng nhỏ giọng nói đã quên lấy quần áo.
Lúc này Từ Tĩnh mới nhớ ra vừa rời thấy Diệp An Nhiên đứng ngoài ban công, nàng vẫn chưa thay bộ quần áo mà cô đưa.
Cô đi đến trên sô pha lấy bộ quần áo đã được gấp gọn gàng tới, gõ cửa toilet, cửa hơi hé ra, cô nhét quần áo qua khe cửa.
Bộ quần áo kia là trang phục mùa thu mặc ở nhà của cô, tuy có chút kín đáo, nhưng cổ áo lại rộng, còn là hình chữ V, cho nên Diệp An Nhiên vừa ra tới, Từ Tĩnh đã nhìn thấy dấu hôn xanh tím như ẩn như hiện trên cổ nàng.