Trùng Phùng GL

Chương 28: Dằn vặt




Tần Mặc cảm thấy chua xót trong miệng, trong lòng tuyệt vọng. Thật ra cô cũng hơn một lần không ngừng ngăn mình tuyệt vọng, bảy năm trước khi rời khỏi nơi này ra nước ngoài để trốn tránh cô đã tuyệt vọng, khi nghe thấy nàng nói quên mình cô lại tuyệt vọng, nhưng không gì khiến cô tuyệt vọng hơn là khi biết nàng đã có chồng, có con.

Trong tiềm thức, cô vẫn luôn chưa từng nghĩ tới việc Diệp An Nhiên đã có gia đình, cô vẫn luôn lừa dối bản thân, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh tan một cách tàn nhẫn.

Lúc ấy cô đã ghen đến phát cuồng cho nên mới nói ra những lời như vậy, cô cơ hồ đã chật vật cúp điện thoại. Khác thường rõ rệt như vậy, đương nhiên Chu Gia Di phát hiện ra, nhưng cô chỉ thuận miệng giải thích có lệ. Đương nhiên cô nhìn ra sự hoài nghi trong mắt Chu Gia Di trong mắt hoài nghi, chỉ là cô không có tâm trạng để che giấu cảm xúc, cũng không có cách nào lừa gạt được Chu Gia Di.

Cô cưỡng bách bản thân không đi tìm hiểu tình huống, vốn tưởng rằng Diệp An Nhiên sẽ lại gọi điện thoại cho mình, dù sao nàng cũng đang rất cần tiền mà. Cô nghĩ, nếu Diệp An Nhiên lại gọi điện thoại cho cô lần nữa thì cô nhất định sẽ đồng ý. Chỉ là di động vẫn luôn không có động tĩnh, thật nhiều lúc cô còn cho rằng có phải điện thoại bị hư rồi hay không, hoặc là hết pin rồi.

Việc cô thường xuyên nhìn điện thoại cũng bị nhân viên trong công ty nhận ra, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, cưỡng bách bản thân đừng suy nghĩ nữa nhưng không ngờ sẽ gặp được Diệp An Nhiên ở hội sợ.

Cô dự định sẽ đặt chân vào lĩnh vực mới, và đương nhiên rất cần người am hiểu về lĩnh vực mới dẫn đường. Ngày đó cô vừa thảo luận tốt với đối tác mới, bị họ mời cùng đến hội sở chơi một chút, đây là chuyện thông thường nên có nên cô cũng không thể cự tuyệt.

Một khắc kia khi thấy Diệp An Nhiên cô bỗng ngây người, chỉ là cô ngồi trong góc khuất nên ban đầu Diệp An Nhiên không nhìn thấy cô. Cô nhìn bộ quần áo gần như trong suốt của Diệp An Nhiên, nhìn nàng mặc váy ngắn, trong lòng chợt sinh ra một cơn tức giận không rõ nguồn gốc.

Nàng thiếu tiền như thế sao, vậy mà lại chạy đến nơi như thế này. Thật ra cô biết Diệp An Nhiên thiếu tiền như vậy là vì đứa bé kia, nhưng theo bản năng cô muốn xem nhẹ quên đi, cô biết mình làm vậy là vì ghen tức đến phát cuồng.

Nhìn nàng khẩn trương như vậy hẳn là lần đầu, điều này khiến cô nhẹ nhàng thở ra. Chỉ là khi thấy nàng bị Phùng Hồng lựa chọn, hơn nữa khi bị ăn đậu hủ, Tần Mặc cảm thấy mắt mình cũng đỏ lên rồi.

Đặc biệt là khi Diệp An Nhiên cầu xin nhìn cô, nhìn thấy lệ nóng đọng nơi đáy mắt nàng, cô đã không nhịn được muốn xông lên đánh người, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống. Cô một lần lại một lần nói với bản thân mình, Diệp An Nhiên và cô không còn quan hệ gì với nhau nữa, thậm chí cô còn lấy việc Phùng Hồng là đối tác làm cái cớ.

Cô nhìn ra sự tuyệt vọng trong mắt Diệp An Nhiên, nhìn hy vọng của nàng bị dập tắt, cô cảm thấy nơi dưới xương sườn ẩn ẩn đau nhói.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa, khi Phùng Hồng muốn mang Diệp An Nhiên rời đi. Đối với loại người như Phùng Hồng, trước khi muốn hợp tác cô đã tìm hiểu kỹ, cô nói tất cả cho Diệp An Nhiên, vốn tưởng rằng nàng sẽ từ bỏ ý muốn quay lại đó.

Nhưng không nghĩ tới nàng sẽ tiếp tục trở về, vì đứa con của người đàn ông kia, nàng vậy mà đến mạng cũng không cần. Cô ghen ghét đến phát điên nên đã dùng lời lẽ khắc nghiệt tổn thương Diệp An Nhiên, nhưng đồng thời cũng làm tổn thương chính mình.

Nhìn thân thể suy nhược của Diệp An Nhiên đang run rẩy, nhìn đôi mắt đỏ lên của nàng, thật sự cô biết rất rõ, nàng không phải loại phụ nữ như thế, nàng chỉ vì bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn không nhịn được.

Cô mở miệng nói mua nàng một đêm, thật ra sau khi lời vừa nói ra đã hối hận, nhưng không ngờ Diệp An Nhiên sẽ sảng khoái đáp ứng như thế, còn yết giá rõ ràng, ba vạn đồng cả đêm. Cô thật sự muốn bắt lấy bả vai Diệp An Nhiên mà chất vấn nàng, rống giận nàng, rít gào nàng.

Nhưng cuối cùng cô chẳng làm gì cả, cô ép buộc bản thân bình tĩnh lại, cô cố ý nói nàng không đáng giá nhiều tiền như vậy. Thật ra không phải là không đáng nhiều tiền như vậy, dù là mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn cũng đáng, An Nhiên của cô là vật báu vô giá.

Nhưng nàng vẫn sảng khoái đáp ứng như vậy rồi, Tần Mặc cảm thấy tim mình như bị nâng lên rồi ném mạnh xuống đất, vỡ thành từng mảnh, dù có dẫm lên cô cũng không có cảm giác gì.

Khi hôn lên cánh môi Diệp An Nhiên, thời gian dường như chảy ngược về bảy năm trước, mềm mại lạnh lẽo, một chút cũng chưa từng thay đổi. Dường như thời gian không để lại bất cứ dấu vết gì trên người nàng, nhưng cô biết hết thảy đều là ảo giác. Chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra thời gian sớm đã đem Diệp An Nhiên trở nên thay đổi hoàn toàn, nếu không phải người khắc cốt ghi tâm, chỉ sợ không thể nào mới liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.

Cô thật sự đã quá nhớ Diệp An Nhiên, cô ôn nhu thành kính thật cẩn thận hôn môi nàng, chỉ là khi cô ý loạn tình mê, sự phản kháng của Diệp An Nhiên chợt khiến cô bừng tỉnh. Lúc này cô mới nhớ tới, bây giờ đã không còn là lúc hai người còn đang yêu nhau nữa, không phải bảy năm trước, mà là bảy năm sau, cô dùng hai vạn để mua một buổi tối của nàng.

Chỉ là dù như vậy, cô vẫn không muốn kiêu ngạo với nàng, chỉ là Diệp An Nhiên là thật sự không hề yêu cô, nàng một chút phản ứng cũng không có, nhu thuận nằm ở đó mặc cho cô muốn làm gì thì làm, giống một con rối gỗ không có sự sống.

Diệp An Nhiên như vậy khiến cô đau lòng, khiến cô cảm thấy mình sắp xuyên thấu lên rồi, may mắn kỹ thuật của cô không bị mai một theo thời gian, nàng cũng dần dần trầm mê trong bể dục vọng. Chỉ là cô không nghĩ tới, Diệp An Nhiên vậy mà đã nhanh chóng ngủ thiếp đi, hơn nữa còn dưới tình huống như vậy.

Hẳn là nàng bị kiệt sức, trong lòng Tần Mặc khẽ đau nhói.

Nàng là vì con gái nên mới mệt như vậy, nhưng cái người gọi là chồng kia của nàng lại không săn sóc nàng, thế nhưng để một mình nàng ở bên ngoài bôn ba kiếm tiền, nhưng điều làm cô ghen ghét chính là, Diệp An Nhiên vẫn luôn vui vẻ chịu đựng.

Ngàn vạn dòng suy nghĩ trong đầu, Tần Mặc dần dần chìm vào giấc ngủ, cô ngủ thật sự an ổn, trước kia luôn là mệt mỏi rã rời mới có thể ngủ, thời gian ngủ cũng không dài, hơn nữa cũng không an ổn.

Nhưng ước chừng là vì bên người có Diệp An Nhiên, một giấc này cô ngủ cực kỳ an ổn, chờ khi tỉnh lại đã sắp 10 giờ, Diệp An Nhiên ở bên cạnh còn đang ngủ, lông mày của nàng vẫn hơi nhăn lại, vẻ mặt đau khổ, cô nhịn không được vươn tay vuốt phẳng.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp An Nhiên, cảm giác không mịn nữa, cô còn nhớ ngày trước, làn da nàng mềm mại như da em bé, thường khiến nhiều người phải ghen tị.

Nhưng hiện tại lại có chút thô ráp, tựa như giấy in lậu, cô nhịn không được cúi đầu, muốn đi hôn một chút, tựa hồ như vậy sẽ có thể đem nàng trở về như trước đây.

Chỉ là khi còn chưa chạm đến, nàng cũng đã tỉnh lại, đôi mắt buồn ngủ mông lung nhìn cô một hồi mới thanh tỉnh, giây tiếp theo sắc mặt đã biến đổi, hung hăng đẩy cô ra.

Diệp An Nhiên mặt vô biểu cảm thoáng nhìn Tần Mặc, tiếp theo lại nhìn điện thoại, phát hiện đã 10 giờ, nàng nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nói: "Tiền."

Tần Mặc có chút mê hoặc nhìn nàng.

Diệp An Nhiên nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần Mặc, lại nhanh chóng cúi đầu: "Ngày hôm qua đã thỏa thuận hai vạn, đã qua một đêm, hiện tại trời đã sáng." Giọng nàng có chút nhỏ, cơ hồ là không thể nghe thấy, nhưng Tần Mặc vẫn nghe rất rõ ràng.

Tần Mặc ngàn lần không ngờ Diệp An Nhiên vừa mở mắt sẽ nói những lời này, tựa như ý loạn tình mê của đêm qua chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng, cô còn trầm mê ở trong đó, còn Diệp An Nhiên lại tàn nhẫn dội nước lạnh cho cô.

Tần Mặc hung tợn nhìn nàng, hận không thể bổ đầu nàng ra để nhìn xem bên trong rốt cuộc suy nghĩ cái gì, cô nỗ lực hít sâu một hơi, để bản thân bình tĩnh lại.

"Vậy cô chờ một chút, tôi sai thư ký đem tiền mặt tới đây."

Diệp An Nhiên không nghĩ tới Tần Mặc lại sảng khoái đáp ứng như vậy, nhưng nghĩ đến lần bị cướp tiền kia, nàng lấy dũng khí nói: "Chuyển khoản cho tôi là được."

Tần Mặc mặt không cảm xúc liếc nàng một cái: "Tôi không dùng ngân hàng trực tuyến, cũng không mang theo thẻ."

Diệp An Nhiên nắm chặt lòng bàn tay, nàng một chút cũng không tin cô không mang thẻ hay không có ngân hàng trực tuyến. Hơn nữa dù thế nào Tần Mặc cũng là chủ một công ty, nhưng Tần Mặc đã nói như vậy, nàng cũng không có cách nào.

Tần Mặc nói chuyện điện thoại xong thì nhìn thấy bộ dáng cúi đầu của Diệp An Nhiên, tựa như con thỏ bị dọa sợ nhưng không biết trốn đi đâu chỉ có thể ngồi vào một góc. Nhưng cô biết rất rõ ràng, đây chỉ là bề ngoài mà thôi, nhìn như nhút nhát, nhìn như gầy yếu, giống như cây tầm gửi, nhưng lại sẽ bám chặt vào cây cao to, dùng hết sức lực để sống.

Trong lòng cô rất u ám, giống như mấy ngày liền trời đều mưa. Cô không muốn đối mặt với Diệp An Nhiên, xuống giường trực tiếp vào toilet, khi ra tới thì Diệp An Nhiên vẫn duy trì tư thế vừa rồi, giống như một cục đá. Cô vừa xoa tóc vừa đi tới sô pha, cô không muốn nhìn Diệp An Nhiên, chỉ cần vừa thấy nàng thì sẽ nhớ tới bộ dáng vô cùng đáng thương của nàng khi nhìn mình.

Cô vẫn luôn bị người ta nói là ý chí sắt đá, vẫn luôn bị người cho rằng còn lý trí hơn cả đàn ông, nhưng mỗi lần gặp phải Diệp An Nhiên, cô sẽ mất khống chế, mỗi lần nhìn thấy nước mắt của Diệp An Nhiên cô sẽ cảm thấy đau lòng.

Khi Tần Mặc thu dọn vừa xong thì cửa truyền tới tiếng gõ, người tới là thư ký của cô. Thư ký giao cho cô một túi giấy, bên trong có một xấp tiền thật dày, sau khi thư ký rời đi, cô liền cầm tiền từng bước một đi về phía Diệp An Nhiên.

Nhìn thấy đôi mắt Diệp An Nhiên thẳng tắp nhìn chằm chằm túi giấy trong tay mình, lòng cô càng thêm bực bội, cô không trực tiếp giao tiền cho Diệp An Nhiên, mà nhìn nàng nói: "Hai vạn tệ."

Diệp An Nhiên vươn tay về phía cô, một bàn tay khác đang nắm chặt đã đổ mồ hôi, tim nàng đập rất nhanh. Hai vạn tệ sắp tới tay, lần này nàng đã nhận được bài học rồi, chỉ cần lấy được tiền sẽ lập tức ngồi xe ngân hàng gần nhất gửi tiền, nhất định phải giữ gìn thật cẩn thận, không thể để bị cướp.

Chỉ là Tần Mặc lại không đem tiền cho nàng, mà là bỗng nhiên giơ tay lên, tờ tiền mấy trăm tệ bay lả tả trong không trung như tuyết rơi. Nàng không thể tin nhìn Tần Mặc, lại thấy khóe miệng cô nhếch lên một vòng cung tàn nhẫn.

"Không phải cô thích tiền sao, nếu đã thích như vậy thì nhặt từng tờ lên đi."

Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao Tần Mặc phải đưa tiền mặt cho mình, hóa ra là muốn tại đây làm nhục nàng. Trong mắt nàng hiện lên một tầng lệ quang, nhưng nàng lại cứng rắn chịu đựng, cũng nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tiền lên.

Tay nàng đang phát run, không chỉ là tay, thân thể cũng đang run rẩy, nhưng nàng không ngừng an ủi chính mình, này không có gì, thật sự không có gì, trước kia khi ở trong tù, những người đó còn thường thường đổ đồ ăn của nàng xuống đất.

Mới đầu nàng rất có cốt khí không ăn, nhưng sau dần cho dù bọn họ từng dùng chân dẫm lên, nàng sẽ nhặt đưa vào miệng mà nuốt xuống. Bởi vì quá đói bụng, nếu như không ăn, sẽ phải chờ đến bữa tiếp theo, nhưng trong vài tiếng đồng hồ đều phải làm việc, dù có ăn no cũng rất nhanh sẽ đói, huống chi không ăn gì thì sẽ đói đến nỗi đầu váng mắt hoa.

Nhìn Diệp An Nhiên hốt hoảng ngồi xổm trên mặt đất nhặt tiền, Tần Mặc cảm thấy mình hẳn là nên vui sướng, dù sao cô cũng hung hăng trả thù nàng như vậy cơ mà. Nhưng khi thấy nàng không thể tin nhìn mình, nhìn đáy mắt nàng chứa lệ quang, một chút khoái cảm Tần Mặc cũng không cảm thấy.

Tần Mặc cảm thấy ngực chỗ có chút đau, cô dứt khoát không nhìn Diệp An Nhiên nữa, xoay người vội vàng rời đi, chờ khi ngồi vào trên xe, bỗng nhiên cô nhớ tới một việc.

Đêm qua lúc Diệp An Nhiên đi theo nàng, trên người chỉ mặc một bộ váy hở hang, đêm qua cô quá mức tức giận, cho nên nhất thời quên đổi một bộ đồ khác cho Diệp An Nhiên. Nhưng nghĩ đến nếu Diệp An Nhiên lại mặc như vậy đi ra ngoài, cô cảm thấy không thể chịu đựng được.

Cô cầm điện thoại lại gọi cho thư ký lần nữa, nói size quần áo của Diệp An Nhiên cho thư ký, bên kia nghe thấy yêu cầu của cô thì sửng sốt một chút. Lúc này cô mới nhớ tới, mình vậy mà am hiểu dáng người của Diệp An Nhiên như vậy, bảy năm qua đi, thế nhưng cũng chưa từng quên.

Sau khi cúp điện thoại, cô có chút ảo não, khi ném tiền xuống đất không phải đã hạ quyết tâm sau này không liên quan đến nhau hay sao, nhưng lúc này vẫn cứ quan tâm Diệp An Nhiên như vậy, cô cảm thấy mình thật vô dụng, chẳng qua chỉ là một người phụ nữ, vậy mà lại khiến bản thân mất đi lý trí, mất đi đúng mực như vậy.

Nhưng cô vẫn ngồi ở trong xe một hồi lâu, khi mới lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, đi qua cửa khách sạn thì chợt nhìn thấy Diệp An Nhiên ôm túi điên cuồng chạy ra bên ngoài, sắc mặt trắng bệch không có một chút huyết sắc, trong mắt toát ra nôn nóng.

Cô nhìn thấy Diệp An Nhiên đứng ở ven đường điên cuồng vẫy cánh tay, nước mắt khi nãy cường ngạnh kìm nén giờ đã không kìm được mà thi nhau rơi xuống.

Cô dừng xe lại, đẩy cửa ra ngoắc tay với Diệp An Nhiên, ý bảo nàng lại đây lên xe, sau khi làm xong hết thảy Tần Mặc bỗng nhiên thanh tỉnh, cô cảm thấy mình đúng là bị điên rồi, vừa rồi còn nghĩ phân rõ ranh giới với người ta, vậy mà chỉ thấy bộ dáng sốt ruột của người ta thì đã làm ra hành động như vậy.

Chỉ là không đợi cô hối hận, Diệp An Nhiên đang đứng ở ven đường đối diện đã vọt lại đây, hơn nữa rất nhiều lần thiếu chút nữa bị xe đụng vào, cô nhíu lông mày, khi Diệp An Nhiên chạy tới thì nghiêm túc nhìn nàng.

"Cô không muốn sống nữa à, đi sang đường cũng không chú ý xe."

Nhưng Diệp An Nhiên lại như mất hồn, chỉ túm ống tay áo cô mà lẩm bẩm: "Đưa tôi đến bệnh viện, cầu xin cô, cầu xin cô."

Editor: Tử Hy