Cũng may mũi đụng phải một vật mềm nên không bị đau, một mùi hương nhàn nhạt truyền tới, là vị trà xanh nhạt, Tần Mặc vẫn luôn thích hương vị này, không ngờ nhiều năm trôi qua rồi mà vẫn còn thói quen cũ.
Xuất thần một lát, nàng cảm nhận được bàn tay của Tần Mặc đang chui vào áo ngủ mình, thân thể trở nên cứng ngắc, dường như bàn tay kia cảm nhận được thân thể đang căng chặt của nàng, dừng một chút sau đó rút ra.
Diệp An Nhiên nhẹ nhàng thở ra, nhưng giây tiếp theo nàng chợt cảm thấy trời đất quay cuồng. Lúc này mình nằm ở trên giường, mà Tần Mặc mới vừa rồi còn bị mình đè ở trên giờ phút này lại đè ở trên người mình, vị trí của hai người đã bị tráo đổi.
Nhưng cô không dồn hết sức nặng lên người nàng, hai tay chống hai bên đầu, giam cầm nàng ở giữa giường và cô. Khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở ấm áp phun ở trên mặt nàng, đôi mắt đen sâu thẳm của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Diệp An Nhiên cảm thấy không được tự nhiên, hốt hoảng xoay đầu, lại bị cô cường ngạnh vặn lại. Ngón tay tinh tế của cô chạm vào sườn mặt nàng, nàng đau đớn nhăn mày lại. Nhưng giây tiếp theo, nàng chợt cảm nhận được một nụ hôn ôn nhu mà lại quyến luyến dừng ở khóe mắt, cảm giác được nụ hôn kia mang theo thương tiếc cùng yêu thương.
Tâm nàng bỗng nhiên run lên, thời gian tựa như quay trở lại cái ngày hai người mới xác lập quan hệ, kỳ thật cũng không tính là xác lập, mà là nàng mang theo thứ tình cảm khó nói thành lời để ở bên cô rồi bỗng một ngày bị phơi bày.
Khi đó hai người vừa mới đi ra từ thư viện, buổi tối ở sân trường cũng không có nhiều người, ngoại trừ một đôi tình lữ ở bên hồ hoặc là trong rừng cây, nhưng bởi vì trời quá tối, đèn đường lại không quá sáng cho nên căn bản không thấy rõ.
Nàng đi theo phía sau cô, rồi bỗng nhiên cô dừng bước chân lại, mặt vô biểu tình cau mày, nói: “Vì sao em cứ đi theo tôi vậy?”
Nàng bị hoảng sợ, trong lúc nhất thời không tìm được cớ gì.
Cô lại mở miệng nói tiếp: “Có phải là em thích tôi rồi không?”
Nàng sợ tới biến sắc, không nghĩ tới cô ấy sẽ phát hiện ra, đang lúc nàng hốt hoảng muốn xoay người bỏ chạy thì bỗng nhiên bị ôm chặt.
“Chúng ta kết giao đi!”
Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lẩm bẩm khe khẽ, nếu không phải đêm quá an tĩnh, nếu không phải nàng nghe thấy giọng nói ấy thật nghiêm túc, nàng cơ hồ thiếu chút nữa đã không nghe rõ.
Thân thể nàng chấn động, không đợi nàng phản ứng lại, cằm nàng đã bị một ngón tay nâng lên, tiếp theo đã bị hôn lấy.
Diệp An Nhiên còn nhớ rõ tâm tình mình khi đó, là kích động, là hưng phấn, cũng là ngượng ngùng và khẩn trương. Chờ một hồi sau, khi nụ hôn kia kết thúc, nàng mới từ trong cơn trầm mê trung tỉnh táo lại. Tim nàng lúc đó đập thình thịch, còn đập nhanh hơn người vừa chạy 800 mét, lòng bàn tay nàng vì khẩn trương mà đổ một tầng mồ hôi mỏng, lạnh lẽo mà lại trơn trượt.
Nàng đã từng vẫn luôn cho rằng hai người họ sẽ yêu nhau đến thiên trường địa cửu, sẽ ở bên nhau cả đời, chẳng sợ thế gian không hiểu cho, chẳng sợ không được chúc phúc, chẳng sợ bị toàn thế giới phỉ nhổ, nàng cũng sẽ kiên trì đi tiếp, chỉ là loại tâm tình này, sớm ở bảy năm trước, sớm đã tiêu tan ở cái dòng bảy năm trước này.
Bảy năm qua đi, cô lại hôn nàng một lần nữa, loại tâm tình này của năm đó đã sớm biến mất không thấy bóng dáng. Giờ đây nàng chỉ nghĩ đến buổi hôn lễ khiến nàng rơi vào địa ngục kia, nàng chỉ nghĩ đến người cha trong tù chỉ trong một đêm đã già nua tàn lụy, nàng chỉ nghĩ đến người mẹ toàn thân đều là máu nằm ở trên đường của mình, vết máu khô cạn kia làm nàng choáng váng, khiến nàng buồn nôn.
Nàng không rõ lúc trước đến tột cùng là Diệp gia đã làm chuyện gì có lỗi với Tần gia bọn họ, để cô phải trả thù tàn nhẫn, muốn Diệp gia nhà nàng phải trả giá thảm như vậy. Nàng lại không thể không hận, không cách nào không hận, nhưng những lời của cha nàng năm đó và cuộc sống vất vả trong bảy năm qua đã xóa sạch hận thù trong lòng nàng rồi.
Nàng vươn tay đẩy Tần Mặc ra, lại bị Tần Mặc bắt chặt lấy tay giam cầm lên đỉnh đầu, vì bị nàng cự tuyệt nên nụ hôn kia từ mềm nhẹ chợt trở nên cuồng bạo.
Cô hung tợn mà xé rách môi nàng, cuối cùng tiến quân thần tốc tiến vào khoang miệng nàng, tùy ý càn quét, đầu lưỡi nàng có chút tê dại, nhưng cô vẫn không chịu buông tha cho nàng.
Một bàn tay khác của cô dễ dàng cởi bỏ áo ngủ của nàng, áo ngủ vốn rộng thùng thình, dây lưng vừa bị cởi, áo ngủ liền nhẹ nhàng trượt xuống hai bên người, để thân hình nàng bại lộ ở trong không khí.
Nước mắt nàng rơi xuống, rốt cuộc cô cũng chịu buông tha môi nàng, chuyển qua mắt, nhẹ nhàng mà cho phép. Nhưng bàn tay kia vẫn không dừng lại, vẫn du tẩu trên người nàng, nắn bóp, một bàn tay trượt xuống dưới.
Mới đầu nàng còn giãy giụa một lát, nhưng rất nhanh nàng liền thuận theo, nàng không nhúc nhích nằm ở trên giường, tùy ý Tần Mặc ở trên người mình làm xằng làm bậy.
Nàng nghĩ đến con gái vẫn còn nằm ở trên giường bệnh, nghĩ chỉ cần nhẫn nhịn tới ngày mai là có thể lấy được hai vạn đồng. Dù sao nếu không phải Tần Mặc, sau này cũng có thể cùng những người khác. Dẫu sao làm ở môi trường như hội sở này, kiếm tiền còn không phải là phân tiền này sao.
Tần Mặc làm thật lâu, ban đầu khi nàng còn thờ ơ, giống như con rối gỗ không cho một chút phản ứng, nhưng sau vài lần đạt khoái cảm nàng đã trầm mê ở trong bể dục, như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi.
Nàng không biết Tần Mặc kết thúc lúc nào, nàng đã quá mệt mỏi vì ngày đó phải làm việc cả ngày không nghỉ, sau đó nhận được điện thoại rằng con gái gặp tai nạn liền chạy thẳng tới bệnh viện. Sau đó lại về phòng trọ, bị dựt tiền, gào khóc lớn, cuối cùng lại đi vay tiền, suốt những hôm ấy, nàng chỉ ngủ hai lần, mỗi lần đều chỉ ngủ một lát, hơn nữa mỗi lần ngủ cũng không an ổn, luôn nghĩ đến tiền chữa bệnh cho con.
Tần Mặc không nghĩ tới khi mới làm được một nửa Diệp An Nhiên sẽ ngủ, nhưng cô cũng không đánh thức nàng dậy hay là lăn lộn khiến nàng tỉnh, mà chỉ nhẹ nhàng rút ngón tay ra khỏi nơi ấm áp và chặt chẽ kia, lấy khăn giấy lau sạch.
Thật ra cô cũng rất mệt, dù sao cũng bận rộn cả ngày, nhưng lúc này lại không ngủ được. Bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của Diệp An Nhiên, cô không nhịn được ôm cô vào trong ngực, động tác thoáng có chút lớn, còn tưởng rằng Diệp An Nhiên sẽ bị tỉnh giấc, hoặc sẽ cử động một chút, nhưng nào biết nàng lại một chút cũng chưa phát hiện.
Cô không nhịn được nghiêng đầu nhìn nàng một cái, một vệt sáng bạc chợt lóe lên, cô nhìn kỹ một chút, lại nhìn thấy trong mái tóc xõa tung của nàng vậy mà có vài sợi tóc bạc.
Nàng vậy mà lại có tóc bạc, Tần Mặc giật mình, Diệp An Nhiên nhỏ hơn cô một tuổi, cô còn chưa từng có tóc bạc, nhưng nàng lại có vài sợi rồi, cô an ủi bản thân đây chỉ là ngẫu nhiên, dù sao nàng vẫn còn trẻ như vậy.
Nhưng cô vẫn không nhịn được duỗi tay khảy khảy, lại phát hiện ngoại mấy sợi kia, ở chỗ khác cũng có, cô nhịn không được từ trên giường bò dậy, nửa quỳ ở bên người nàng, tinh tế nhìn người đang ngủ.
Không chỉ là đầu bạc, làn da nàng cũng có chút thô ráp, khóe mắt cũng có nếp nhăn rõ rệt, ngay cả lông mày cũng nhíu chặt trong lúc ngủ, giữa mày có một đường nho nhỏ, hẳn là liên quan tới việc hay nhíu mày, cả người nhìn qua dường như già đi vài tuổi.
Không biết là mơ thấy cái gì, thân thể của nàng bỗng nhiên lắc lư một chút, đôi môi giật giật, không biết đang nói gì đó, ngay sau đó nơi khóe mắt xuất hiện một giọt nước mắt.
Nhìn Diệp An Nhiên như vậy, lòng cô từng đợt khổ sở, nàng vốn nên là một đóa hoa được bảo bọc trong nhà kính, được người dốc lòng chăm sóc và tưới tắm. Nhưng hiện tại lại giống như từng bị bão táp tàn phá, cánh hoa kiều nộn rơi xuống, chỉ còn lại thân cây trơ trụi và lá xơ xác.
Cô biết đây hết thảy đều là do mình gây ra, nếu không phải tại mình, nàng nhất định vẫn là nàng công chúa sống trong lâu đài tráng lệ và xinh đẹp, chờ hoàng tử tới cầu hôn, vui sướng hạnh phúc sống hết quãng đời còn lại.
Nhưng cũng không được hạnh phúc lại vẫn do mình, đại khái còn có người chồng không chăm lo kia, ra ngoài làm công, vẫn luôn chưa từng trở về, trong nhà chỉ còn lại quả phụ hai người.
Cứ nghĩ tới đứa bé tên Diệp Hân Dao đó, tim cô lại đau đớn co rút một trận, nàng đã gả cho người ta làm vợ, đã có con gái, có chồng. Cô cảm thấy mình bị ma ám thật rồi, rõ ràng sớm đã hạ quyết tâm quên đi, nhưng vừa rồi vẫn mất đi lý trí dây dưa với Diệp An Nhiên, cũng làm ra chuyện như vậy.
Thật ra cô biết em gái mình nói rất đúng, cô vẫn chưa từng quên Diệp An Nhiên. Kỳ thật lúc ban đầu khi qua lại cùng Diệp An Nhiên, cô cũng đã thích nàng, không chỉ từ diễn thành thật, thậm chí từng một lần muốn từ bỏ thù hận, sau đó bị em gái phát hiện, trước nước mắt và những lời mắng mỏ của em gái mà cô trở nên tỉnh táo lại.
Cô ép bản thân mình đem tình yêu chôn ở trong lòng, vẫn luôn không ngừng dùng thù hận nhắc nhở chính mình. Sau đó khi tỉnh lại ở trong bệnh viện, nàng đã trực tiếp cùng em gái đi ra nước ngoài, nói là rời đi, thật ra là cô muốn trốn tránh.
Cô không có cách nào tiếp tục ở thành phố quen thuộc này, ba chữ Diệp An Nhiên này như là cơn ác mộng quấn lấy cô. Chỉ là ra nước ngoài cũng không giải quyết được tất cả, hàng đêm cô vẫn như cũ mơ thấy Diệp An Nhiên.
Cô mơ thấy nàng cuồng loạn khóc lớn, mơ thấy nàng tràn ngập hận ý chất vấn mình, cô cơ hồ sắp bị mộng bức như vậy hành hạ, cho nên cô đã vùi đầu vào học không kể ngày đêm, đầu tư chứng khoán, rồi gây dựng sự nghiệp.
Bởi vì bận quá, quá mệt mỏi, mỗi lần nằm xuống gối thì đã ngủ, chờ đến lúc nào đó ngẫu nhiên một lần nhàn rỗi, thế nhưng phát hiện giọng nói và dáng điệu của Diệp An Nhiên dần dần mơ hồ hiện lên, cô cũng không cảm thấy hoảng loạn hay sợ hãi, ngược lại có chút thở phào nhẹ nhõm.
Cô vẫn luôn cho rằng mình đã quên được Diệp An Nhiên, dù sao trở về từ nước ngoài sau mấy năm, cô cũng chưa một lần nghĩ tới nàng. Nhưng lần đó khi gặp lại, cô mới biết được, điều mà cô cho rằng đã quên chỉ là lừa mình dối người, cô đã chôn sâu vào đáy lòng mình đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm kia, không chạm vào cũng không để tâm tới, tùy ý để phủ bụi.
Nhưng khi Diệp An Nhiên nói không quen biết cô, cô lại phẫn nộ và khủng hoảng. Sao nàng có thể quên đi đoạn tình cảm tốt đẹp cùng cô chứ, lý trí nói cho cô biết hẳn là nên bình tĩnh nói một tiếng ‘à’, sau đó xoay người từ nay không gặp lại nhau.
Nhưng cô không cam lòng, cô cố ý khiến nàng mất việc, cố ý để nàng tới chỗ của mình xin việc, cô muốn gặp được nàng, nhưng cô lại không thể không một lần lại một lần nhắc nhở chính mình đây chỉ là bởi vì thù hận, cô chỉ là đang trả thù nàng.
Chỉ là sau tất cả cô vẫn không thể lừa gạt chính mình, cô thích nàng, cái gọi là tình yêu biến mất biến thành căm hận, chẳng qua chỉ là lúc trước yêu quá nồng liệt, nếu không yêu thì lấy đâu ra hận.
Chỉ là khoảng cách giữa hai người quá xa, cũng không phải thời gian bảy năm ròng rã, giữa bọn họ chính là mối huyết hải thâm thù. Cho dù cô muốn quên đi, nhưng làm sao Diệp An Nhiên sẽ chịu xóa bỏ toàn bộ đây, huống hồ không chỉ ngăn cách giữa con sông thời gian dài đằng đẵng, mà nàng còn có hôn nhân, có chồng, có con.
Giữa hai người là một dòng sông được bồi đắp bởi thời gian, ngăn cách bởi sóng gió, các nàng đưa lưng về phía nhau càng lúc càng xa.
Cô đã chuẩn bị tốt để quên đi rồi bắt đầu lại từ đầu, để Diệp An Nhiên ra khỏi cuộc đời mình rồi sẽ qua lại với Chu Gia Di. Nhưng vận mệnh lại vĩnh viễn không chịu buông tha cho cô, dùng một loại phương thức khác, để bọn họ lại dây dưa với nhau.
Cô còn nhớ rõ khi ăn cơm ở nhà Chu Gia Di thì nhận được điện thoại của Diệp An Nhiên, cô vốn không nghĩ để ý tới, sau khi nhìn di động thì phát ngốc thật lâu, sau cùng vẫn là Chu Gia Di gọi giúp cô lấy lại tinh thần.
Cô nhận điện thoại, không nghĩ tới nàng sẽ mở miệng hỏi vay tiền mình, nàng nói con gái gặp tai nạn xe cộ, đang nằm ở phòng ICU (*) trong bệnh viện. Vậy thì nhất định rất nghiêm trọng, phí phẫu thuật và phí nằm viện cũng rất đắt, nhất định là nàng không trả nổi. Cũng nhất định là đường cùng rồi mới có thể gọi điện thoại cho cô.
(*) ICU: intensive care unit: phòng chăm sóc đặc biệt phục vụ cho những bệnh nhân bị bệnh và chấn thương nặng hoặc đe dọa đến tính mạng, cần được chăm sóc liên tục, giám sát chặt chẽ từ thiết bị hỗ trợ sự sống và thuốc để đảm bảo các chức năng bình thường của cơ thể. (Theo wikipedia)
Cô không phải người không biết cảm thông cho người khác, phàm là người quen nếu xảy ra chuyện như vậy, cô cũng sẽ không bủn xỉn chút tiền ấy. Nhưng người vay tiền lại là An Nhiên, người mà cô đã từng yêu sâu đậm, nàng vậy mà lại mở miệng cầu xin cô vì đứa con của người đàn ông khác.
Editor: Tử Hy
P/s: Edit xong chương này mà đau lòng quá man ? cô ấy tên An Nhiên nhưng cuộc đời lại không bình yên chút nào.?