Trùng Phùng GL

Chương 29: Gặp rắc rối




Tần Mặc sửng sốt một chút, nháy mắt đã đoán được hẳn là đứa bé kia đã xảy ra chuyện, chỉ khi liên quan đến đứa con thơ thì Diệp An Nhiên mới có thể như vậy.

“Được.” Cô gật đầu theo bản năng.

Trên đường đi Diệp An Nhiên không ngừng thúc giục, Tần Mặc đã lái xe đến tốc độ nhanh nhất, nhưng dường như Diệp An Nhiên không nhận ra. Tần Mặc biết đây chỉ vì nàng đang quá sốt ruột, nếu không đã sợ đến nỗi mặt trắng bệch như đêm qua rồi.

Vừa tới cửa bệnh viện Diệp An Nhiên vội vã mở cửa xe ra chạy đi, Tần Mặc còn phải đậu xe nên không đuổi kịp nàng.

Diệp An Nhiên chạy như bay đến cửa phòng phẫu thuật, đèn trong phòng vẫn còn sáng, bác sĩ ở bên trong vẫn chưa đi ra, nàng lại chỉ có thể lo lắng chờ ở ngoài cửa.

Vừa rồi khi ở khách sạn, nàng vừa thay xong bộ đồ mà thư ký của Tần Mặc đưa cho thì nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới, họ nói miệng vết thương của con gái bị nhiễm trùng bảo nàng nhanh chóng tới bệnh viện. Nàng đã phát hoảng chạy xuống lầu, không nghĩ lại gặp phải Tần Mặc, càng không nghĩ tới Tần Mặc sẽ đưa nàng tới bệnh viện.

Nàng ngơ ngẩn đứng ở cửa phòng phẫu thuật, trong lòng tâm niệm con gái nhất định sẽ không sao, khẩn cầu trời xanh hãy phù hộ cho con bé. Nàng cũng không biết mình ngồi ở đó bao lâu, khi nhìn thấy đèn trong phòng phẫu thuật tắt thì tim như muốn treo lơ lửng.

Bác sĩ vừa ra ngoài thì nàng đã chạy tới, còn chưa kịp mở miệng thì nghe bác sĩ nói: “Ca phẫu thuật rất thành công.”

Tần Mặc tìm vài người để hỏi mới biết Diệp Hân Dao đang được làm phẫu thuật, khi tới nơi vừa lúc thấy Diệp An Nhiên vọt tới trước mặt bác sĩ, ngay sau đó là vẻ mặt vui sướng, không cần đoán cũng biết phẫu thuật thành công.

Không biết vì sao, chợt Tần Mặc cũng thở phào nhẹ nhõm theo, đi theo Diệp An Nhiên, đi theo xe đẩy và bác sĩ đến cửa phòng bệnh ICU, nhìn bác sĩ nói chuyện với Diệp An Nhiên, lúc sau Diệp An Nhiên cầm túi đi xuống lầu.

Tần Mặc vẫn luôn đi theo sau nàng, thật ra khoảng cách giữa hai người cũng không xa lắm, nhưng vì Diệp An Nhiên đang thất thần cho nên không phát hiện ra sự có mặt của cô.

Khi Diệp An Nhiên nghe bác sĩ nói phẫu thuật thành công thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ là bởi vì miệng vết thương bị nhiễm trùng nên bác sĩ khuyên tốt nhất nên đợi ngày mai hãy vào thăm, sau đó lại dặn dò một câu bảo nàng nhanh đi nộp viện phí.

Lúc đó nàng mới biết phí phẫu thuật những hơn hai vạn, trước đó nàng mới kiếm được hai vạn vậy mà vẫn không đủ chi phí phẫu thuật. Nàng thất hồn lạc phách đứng ở quầy giao dịch, ôm cái túi rỗng tuếch trong ngực, mờ mịt nhìn người đến người đi ở đại sảnh, số tiền nhiều như vậy bảo nàng phải đi đâu để kiếm đây? Hai vạn tệ này có được là nhờ may mắn, và sẽ không có ai lại hào phóng như Tần Mặc.

Nghĩ đến Tần Mặc, Diệp An Nhiên mới chợt nhớ tới, vừa rồi là Tần Mặc đưa mình đến bệnh viện, nhưng khi đó nàng quá sốt ruột, cũng không quản Tần Mặc đã chạy vào bệnh viện. Cũng không biết Tần Mặc đã đi hay chưa, hẳn là đã đi rồi, dù sao là nàng bỏ lại người ta, Tần Mặc sẽ không chờ đâu.

Khi vừa ra tới sảnh bệnh viện, quẩn quanh trong đầu nàng chỉ có tiền, kết quả vì quá choáng váng nên khi xuống bậc thang thì bị vấp ngã, nàng còn tưởng mình sẽ té lăn trên đất, nhưng không ngờ sẽ có một bàn tay giữ chặt nàng, nàng đờ đẫn quay đầu thì thấy Tần Mặc.

Tần Mặc buông cánh tay nàng ra, nhẹ nói: “Đi đường cẩn thận một chút, lần sau cũng không có ai giúp cô đâu.”

Nàng bình tĩnh đứng tại chỗ, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, chợt nàng xông lên trước, một tay giữ lấy ống tay áo Tần Mặc, ngửa đầu nhìn cô rồi nói: “Miệng vết thương của con gái bị nhiễm trùng, phí phẫu thuật tận 2 vạn, trước đó còn thiếu chừng ba vạn, cho nên hiện tại vẫn thiếu ba vạn tệ……”

Tần Mặc vừa nghe liền hiểu ý của Diệp An Nhiên, nàng muốn cô chi trả ba vạn đồng còn thiếu kia giúp mình, cô nhấp môi, ánh mắt chợt trở nên lạnh băng, cũng không đợi Diệp An Nhiên nói xong, liền mở miệng cắt ngang: “Đừng có mơ, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Tần Mặc, tôi cầu xin cô đó, tôi có thể……” Hai mắt Diệp An Nhiên rưng rưng.

Tần Mặc nén lại cơn tức giận, lãnh đạm nói: “Đừng có nghĩ, tôi sẽ không đưa tiền cho cô nữa, một đêm của cô chẳng đáng giá một xu.”

Cả người Diệp An Nhiên chấn động, tựa như bị những lời vừa rồi đả kích, sau đó nhanh chóng cúi đầu không nhìn.

Tần Mặc nhìn thấy giọt nước trong suốt to bằng hạt đậu rơi xuống đập vào mu bàn tay của Diệp An Nhiên, vài hạt rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng tan mất. Đây không phải lần đầu Tần Mặc thấy nàng khóc, hôm nay là lần thứ hai.

Cô giật giật khóe miệng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, thản nhiên nhìn Diệp An Nhiên đi về phía trước, bước chân nàng trầm trọng như bị cột vạn hòn đá, đi đường cũng không vững, như người già đang tuổi gần đất xa trời, chỉ cần một cơn gió thổi qua liền ngã, lưng nàng cũng như bị đè nặng không cách nào đứng thẳng.

Tần Mặc biết, nàng bị ba vạn tệ kia đè nặng tạo áp lực lớn, ba vạn tệ đối với người bình thường mà nói, tuy rằng nhiều nhưng cũng không đến mức không trả nổi, nhưng cô biết đối với Diệp An Nhiên lại là số tiền quá lớn, nàng quá bần cùng rồi.

Bằng không sẽ không hướng cô vay tiền, cũng sẽ không đến nơi như hội sở làm nhân viên tiếp khách, chỉ sợ nàng đã cùng đường rồi. Nghĩ đến hội sở, Tần Mặc lại nghĩ đến Phùng Hồng, liệu Diệp An Nhiên có giống như buổi tối đó hay không, vì tiền mà nhẫn nhục chịu đựng, có thể sẽ vì tiền mà cũng làm chuyện đó với người khác hay không.

Nghĩ đến đây, Tần Mặc rất muốn đuổi theo Diệp An Nhiên, nói cho nàng, cô sẽ giúp nàng chi trả phí phẫu thuật, nói nàng đừng đến hội sở nữa, nơi đó không an toàn.

Nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được, cô cảm thấy mình thật là máu lạnh, nhưng cô không thể thuyết phục mình bỏ tiền ra để cứu con gái của người đàn ông khác.

Cô nóng nảy đi khỏi bệnh viện, bầu trời âm u và xám xịt như thể muốn mưa, khi tìm được xe rồi ngồi vào, không khí oi bức bên trong càng khiến người khó chịu, cô mở máy lạnh đến mức lớn nhất, cảm nhận từng đợt gió lạnh phả tới.

Nhưng trong lòng lại càng thêm nôn nóng bất an, bỗng nhiên cô nâng cánh tay lên, nắm chặt thành quyền hung hăng nện vào tay lái, không cẩn thận động đến còi xe làm phát ra một tiếng vang lớn. Lần phát tiết này giúp cô thoải mái hơn rất nhiều, cô biết hiện tại nên lái xe tới công ty làm việc, nhưng lại vẫn ngồi trên xe không nhúc nhích.

Không biết ngồi bao lâu, cô lại đi xuống xe, hung hăng đóng cửa xe lại, vội vàng trở lại bệnh viện. Tuy vừa rồi cô đứng ở xa nhưng cũng thấy được Diệp An Nhiên nói chuyện cùng vị bác sĩ kia, cô tìm vài y tá mới biết được tên bác sĩ đó.

May mắn bác sĩ vẫn chưa tan tầm, cô tới văn phòng tìm được bác sĩ đó, nói với cô ấy rằng mình muốn quyên tiền chữa bệnh cho cô bé Diệp Hân Dao. Bác sĩ cho cô số tài khoản của bệnh viện, lúc đầu cô chuyển ba vạn, sau đó lại chuyển thêm ba vạn nữa, trước khi đi còn dặn bác sĩ đừng nói cho mẹ của đứa nhỏ biết là ai quyên tiền.

Khi trở về công ty thì thấy trên bàn đã chất đầy một chồng văn kiện, Tần Mặc vùi đầu vào bắt đầu xử lý. Mãi đến buổi chiều Tần Mặc mới xử lý xong công việc, cô nằm trên ghế nghỉ ngơi một lát thì nghe thấy chuông điện thoại vang lên.

Người gọi tới là Chu Gia Di, Tần Mặc hơi do dự, cũng không phải không muốn tiếp, mà là nhớ tới tối hôm qua mình và Diệp An Nhiên đã phát sinh quan hệ. Cô đã định rằng sẽ bắt đầu qua lại với Chu Gia Di nhưng bây giờ trong quá trình hẹn hò lại làm chuyện phản bội Chu Gia Di.

Cô cảm thấy hơi áy náy, nghĩ sau này nhất định phải khống chế tốt bản thân, đừng để bị Diệp An Nhiên làm ảnh hưởng đến tâm lý. Thật ra chỉ cần không gặp nhau thì cô cảm thấy mình có thể khống chế được bản thân, chờ mấy năm qua đi, kết hôn cùng Chu Gia Di, cô tin mình có thể hoàn toàn quên được Diệp An Nhiên.

Nhưng thật ra cũng không có khả năng sẽ lại liên quan đến nhau, cô đã trả dư viện phí cho Diệp An Nhiên, sau đó còn gửi thêm hơn ba vạn, phí một ngày của phòng bệnh ICU là 5000, ba vạn tệ có thể chống đỡ sáu ngày, tuy không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để Diệp An Nhiên tìm cách xoay sở khác.

“A Mặc, đêm qua chị đã đi đâu vậy, gọi điện thoại cũng không nghe, em với Nguyệt Nguyệt sắp sốt ruột muốn chết.” Giọng điệu của Chu Gia Di mang theo oán giận và lo lắng nho nhỏ, trước kia cô chưa từng oán giận, bởi vì khi đó quan hệ không xác định nên cô không dám, nhưng hiện tại bọn họ đã kết giao, chút oán hờn này hẳn là nên có.

Tần Mặc cũng không để ý, chỉ hàm hồ nói: “Điện thoại hết pin nên tắt máy.” Thật ra sáng nay khi gọi điện cho thư ký cô mới thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có Chu Gia Di cũng có của Tần Nguyệt. Nhưng khi đó cô bị Diệp An Nhiên chọc tức, cho nên chờ sau khi nói chuyện cùng thư ký xong liền quên mất.

May mắn Chu Gia Di cũng không truy vấn, cô muốn nói việc khác của mình: “A Mặc, chị cũng biết em chủ trì một chương trình talk show, hiện tại tiết mục này rất hot, mấy ngày hôm trước còn phá kỷ lục, nhà đầu tư và tổ tiết mục muốn chúc mừng một chút, nhưng…”

Nói xong lời cuối cùng, giọng Chu Gia Di càng ngày càng nhỏ, ấp úng không nói tiếp. Tuy sản nghiệp của Tần Mặc không đặt chân vào lĩnh vực giới giải trí, nhưng cũng biết nơi đó rất hỗn loạn, vì thế nói: “Xảy ra chuyện gì, không sao đâu, em cứ nói ra rồi chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Đây là câu nói ôn nhu nhất mà trước giờ cô mới nói, bên kia chần chờ không đến nửa giây đã tước vũ khí đầu hàng: “Phía đầu tư vẫn luôn có người có ý đồ với em, trước đó bị em cự tuyệt, em sợ lần ăn cơm này sẽ chuốc say em, chị có thể tới đây cùng em không.”

“Được.”

Chu Gia Di không ngờ Tần Mặc lại đáp ứng không chút do dự, cô thầm cảm động một hồi, lại trò chuyện một chút với Tần Mặc, nói cho Tần Mặc thời gian địa điểm rồi cúp điện thoại.

Tần Mặc nghe thấy địa chỉ thì hơi sửng sốt một chút, không ngờ nơi mà Chu Gia Di ăn cơm lại là hội sở Diệp An Nhiên làm việc. Nhưng cũng không sao, dù sao ăn cơm và hát karaoke không ở cùng một tầng, hai người cũng không nhất định sẽ gặp lại nhau, huống hồ cô cũng chỉ cần chờ Chu Gia Di ở bên ngoài, rồi đón người về là được.

Thời gian hẹn là 11 giờ, sau khi tan làm Tần Mặc liền về nhà thay quần áo, thuận tiện nghỉ ngơi một chút. Tần Nguyệt không ở nhà, nghe dì Trần nói là đi ra ngoài chơi khiến cô nhẹ nhàng thở ra. Nha đầu Tần Nguyệt kia không dẽ bị lừa như Chu Gia Di, nếu không cẩn thận bị con bé biết mình và Diệp An Nhiên có liên hệ, nhất định sẽ làm loạn lên.

Thật ra cũng không phải Chu Gia Di dễ bị lừa, dù sao lăn lộn trong giới giải trí, nếu dễ bị lừa như vậy chỉ sợ đã sớm bị người lột da nuốt thịt, thậm chí đến xương cũng không còn. Sở dĩ không tiếp tục truy vấn, cũng chỉ cảm thấy nếu cứ truy tới cùng sẽ dễ khiến người ta chán ghét.

Lúc ngủ dậy đã 8 giờ, cô ăn cơm xong rồi lái xe tới hội sở, thời gian đi chưa tới một tiếng, khi tới đã hơn 10 giờ. Cô vốn định ngồi trên xe chờ một lát, không nghĩ tới Chu Gia Di gọi điện thoại nói có thể sẽ phải chờ lâu hơn chút, liên tục nói xin lỗi.

Cô nói không có việc gì, sau khi cúp điện thoại thì xuống xe, nếu trở về cũng không bao lâu sẽ phải quay lại, mà ngồi trong xe chờ thì khá lâu, chi bằng tìm một chỗ gần đó ngồi nghỉ. Vốn dĩ cách đó không xa có khách sạn, lái xe không đến mười phút là đến, nhưng Tần Mặc vẫn như quỷ thần sai khiến đi vào hội sở.

Tuy hội sở không có phòng cho khách, nhưng có phòng hát karaoke riêng, cũng có thể tùy ý bao một phòng trong vài giờ. Cô an ủi mình vì nơi này có khoảng cách gần, lái xe đi xa quá phiền toái. Kết quả vừa ra khỏi thang máy còn chưa đi được vài bước thì bỗng nhiên nghe thấy có người gọi: “Là Tần tiểu thư à!”

Trong giọng nói mang theo kinh ngạc, sau đó đã thấy quản lý Triệu nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, vẻ mặt nôn nóng, thấp thỏm nói: “Tần tiểu thư, An Nhiên bị Phùng tổng lôi kéo vào ghế lô, ngài có thể tới giúp cô ấy hay không!”

Tần Mặc ngẩn ra một chút, không nghĩ tới mới đó lại có chuyện lớn chờ cô tới giải quyết rồi.

Editor: Tử Hy