Trùng Phùng GL

Chương 26




Hai người dằng co một hồi lâu như vậy, đã sớm khiến người khác chú ý đến, nhưng cũng may người tới nơi này đều có thân phận địa vị tương đối cao, cho nên tuy vẫn tò mò ghé mắt nhưng cũng không dừng lại để vây xem.

Nhưng dù như vậy, cũng đủ khiến Diệp An Nhiên cảm thấy thật xấu hổ, trong lòng nàng hơi khó chịu, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt từ khi quyết định làm việc ở nơi này, nên lời Tần Mặc nói cũng không có gì đáng trách. Chỉ là lúc sáng khi nàng gọi điện thoại hỏi cô chuyện vay tiền, tuy đã nói nguyên nhân với cô rồi, nhưng cô lại coi như không biết mà còn châm chọc nàng.

Tuy nhiên cũng có thể là cô ấy sớm đã quên, dù sao bọn họ cũng đã coi nhau như người xa lạ rồi, mà nếu đã là người lạ thì vừa nãy cần gì phải ra tay giúp nàng cơ chứ.

Nàng cúi đầu không nói gì, bỗng nhiên cô đến gần nàng thêm một bước, bắt lấy cánh tay nàng, lôi nàng kéo vào trong hội sở. Nàng hoảng sợ giãy dụa kịch liệt, nhưng được một lát đã thuận theo, để cô tùy ý kéo mình vào bên trong.

Tuy không biết cô định làm gì, nhưng nàng cũng không còn tâm trạng để phản kháng nữa, cho dù tình huống có tệ tới mấy thì cũng không tệ hơn được bao nhiêu.

Hai người đã đi qua một hành lang không dài không ngắn, khi tới cuối hành lang thì quẹo vào, nơi đó có thang máy, lúc chờ thang máy, cô vẫn nhất quyết không buông tay nàng ra. Chờ đến khi cửa thang máy mở ra, cô liền kéo nàng đi vào.

Ấn chọn lầu 1, nơi đó là bãi đỗ xe ngầm của hội sở, hai người đi đến bên cạnh xe, cô mở cửa ghế lái phụ ra rồi thô lỗ đẩy nàng vào trong, như một con sư tử đang giận dữ.

Tần Mặc vẫn luôn lãnh đạm, mặc dù rất tức giận, cũng sẽ không dễ dàng trút giận ra ngoài, trước kia nàng còn cười cô bình tĩnh cứ như đàn ông, vì dù sao phụ nữ cũng vẫn luôn thích được giải tỏa tâm sự trong lòng mình ra ngoài.

Nhưng từ ngày gặp phải Tần Mặc ở quán cơm kia, cô tựa như một cái núi lửa đang hoạt động phun trào, thậm chí còn mang theo một loại thù địch, nhưng nàng biết loại tức giận và thù địch này trước nay chỉ nhằm vào nàng.

Sau khi xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, tựa như một con ngựa hoang thoát cương, chạy băng băng lao vút ở trên đường, nàng vốn muốn nhìn ra cảnh vật ở ngoài cửa kính, chỉ là cảnh vật ven đường lùi lại với tốc độ quá nhanh, khiến nàng nhìn xong mà choáng váng đầu óc một hồi.

Nàng gục đầu xuống không nhìn nữa, chỉ là tim vẫn đập rất nhanh, tay cũng đang run rẩy, đặc biệt là lúc ban đầu khi phát hiện cô vượt đèn đỏ, nàng vô cùng sợ hãi, sợ lỡ như không cẩn thận để xảy ra tai nạn xe cộ, sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện.

Tuy nàng đã sớm không muốn sống nữa, cuộc sống bon chen gần như đã khiến nàng không thở nổi, chỉ là Dao Dao của nàng còn ở bệnh viện chờ nàng mang tiền đến cứu mạng, thậm chí là chỉ kéo dài được chút hơi tàn, nàng cũng muốn sống sót.

Nàng còn đang do dự xem có nên mở miệng bảo cô lái xe chậm một chút hay không, nàng biết trước khi mỗi khi lái xe cô đều đi với tốc độ bình thường, hơn nữa cô cùng tuân thủ luật giao thông, nhưng đã qua bảy năm rồi, có lẽ thói quen của cô đã sớm thay đổi.

Lại có lẽ, cô đang cố ý, nàng nhớ tới sáng nay khi vay tiền, cô đã nói sao nàng không chết đi, nàng thầm nghĩ, có phải cô căm hận nàng đến nỗi muốn lái xe cùng nàng đồng quy vu tận (*) hay không.

(*) Đồng quy vu tận = Cùng chết chung

May mắn khi nàng còn đang do dự thì cô dừng xe lại, nàng cũng đỡ phải mở miệng, nàng thật sự không muốn nói thêm câu gì với cô nữa, quá tàn nhẫn, quá khó chịu, giống như có một con dao găm cứa vào tim vậy.

Bởi vì xe bỗng nhiên phanh lại, săm lốp ma sát với mặt đất phát ra âm thanh vô cùng chói tai, nàng cũng lao người về phía trước theo quán tính, nàng không có cài đai an toàn, cho nên trán bị va chạm một cái thật mạnh, phát ra tiếng vang trầm trọng.

Khi cô kéo nàng xuống xe, đầu nàng vẫn còn có chút choáng váng, nhưng Tần Mặc căn bản không để ý tới mà trực tiếp túm nàng đi về phía trước. Mãi đến khi đi qua một chiếc cửa pha lê xoay tròn tiến vào đại sảnh xa hoa lộng lẫy (*), nàng mới nhận ra mình bị Tần Mặc kéo vào khách sạn.

(*) Nguyên văn là: 金碧辉煌 (Jīnbìhuīhuáng) – Kim Bích Huy Hoàng. Ý nghĩa: xanh vàng rực rỡ; lộng lẫy; vàng son lộng lẫy; nguy nga lộng lẫy; cung vàng điện ngọc

Cô lấy chứng minh thư ra cho lễ tân, nói muốn một phòng có giường lớn. Nhân viên khách sạn liếc qua Diệp An Nhiên một cái: “Xin hỏi các vị đi hai người?”

Tần Mặc trả lời: “Ừm.”

Nhân viên khách sạn có vẻ khó xử: “Xin lỗi hai vị nữ sĩ, đi hai người cần phải trình hai thẻ căn cước.”

Hiển nhiên là Tần Mặc quên mất vụ này, sắc mặt khó coi cầm chứng minh thư về, kéo Diệp An Nhiên xoay người rời khỏi khách sạn. Khi ra bên ngoài, xe đã bị người của khách sạn lái đi, người giữ bãi đậu xe vẫn chưa trở về nên cô đành quay lại sảnh lần nữa.

Bọn họ tìm vị trí ở góc ngồi xuống, nàng ngẩng đầu nhìn cô một cái, thấp giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?”

Tần Mặc liếc xéo nàng: “Không phải muốn bán sao? Bán cho ai mà chẳng là bán, không bằng bán cho tôi đi.”

Nàng không ngờ cô sẽ nói như vậy, thật ra cũng không phải không nghĩ tới, khi đi vào khách sạn, nàng đã dự cảm như vậy, chỉ là thật không thể tin được, dù sao thì cô hận nàng như thế, đời này còn không muốn nhìn thấy nàng.

Không ngờ phỏng đoán sẽ trở thành sự thật, chỉ là lời kia của cô thật sự quá khó nghe. Mặt nàng đỏ bừng, có lẽ là cô nhận ra nàng đang xấu hổ nên cười nhạo một tiếng. Nàng biết lúc này mình như là đang ra vẻ, nếu có chút cốt khí thì đã đứng lên lập tức bỏ chạy lấy người.

Nhưng nàng biết mình không thể, nàng thật sự rất cần tiền, nàng phải chữa bệnh cho con gái, còn phải trả cho Vưu Tiếu một vạn rưỡi. Huống hồ Tần Mặc nói rất đúng, so với trở lại hội sở làm tùy thời lo lắng bị người ta cưỡng bách, còn không bằng làm một lần cùng Tần Mặc.

Dù sao trước kia cũng không phải chưa từng làm, làm với Tần Mặc, ước chừng so với làm cùng người xa lạ khá hơn một chút. Chỉ là nàng cũng không biết mình có thật sự tiếp nhận được hay không, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Tần Mặc là nàng có thể nhớ tới cơn ác mộng của bảy năm về trước, nhưng nàng vẫn muốn thử một lần.

Cuối cùng nàng ngẩng đầu liếc cô, hai mắt đen láy bình tĩnh như hồ nước, Tần Mặc nghe thấy giọng nói đầy bình tĩnh: “Ba vạn tệ một đêm.”

Có lẽ Tần Mặc không thể ngờ nàng vậy mà sẽ bình tĩnh tiếp nhận như vậy, hơn nữa còn bình tĩnh cò kè mặc cả với cô như thế, bởi vì rõ ràng cô đã thấy nàng thay đổi sắc mặt trong tích tắc, âm trầm như có thể nhỏ ra mực.

Cô hung tợn trừng mắt với nàng, ánh mắt xinh đẹp kia mang theo ngọn lửa hừng hực và hung quang, tựa như muốn dùng một ngọn lửa lớn thiêu đốt nàng, lại như muốn dùng con dao đâm thủng nàng.

Trong nháy mắt kia, Diệp An Nhiên cho rằng Tần Mặc sẽ nhảy dựng lên đánh nàng, thân thể nàng căng chặt lên, một chân theo bản năng hướng ra ngoài, chỉ cần cô một có động tác, nàng sẽ lập tức bỏ chạy.

Nhưng may mắn, cô không làm gì cả, cuối cùng chỉ gằn từng chữ một nói: “Diệp An Nhiên, một đêm của nhân viên tiếp khách cao cấp trong hội sở nhiều lắm cũng ba vạn, cô cảm thấy giá trị của mình xứng được ba vạn không?”

Thân thể Diệp An Nhiên lung lay, nàng cắn môi dưới không hé răng.

Tần Mặc nhắm mắt lại, sau khi bình tĩnh hơn mới nói: “Hai vạn, tôi chỉ cho cô hai vạn, nếu không cần thì lập tức rời đi.”

Diệp An Nhiên nhanh chóng suy nghĩ, phí giải phẫu trước đó là hai vạn, Dao Dao đã ở ICU được ba ngày, phí nằm phòng ICU của bệnh viện là 5000 một ngày, ba ngày là một vạn năm, hơn nữa phải đặt cọc, đại khái cần khoảng bốn vạn. Trước đó Vưu Tiếu giúp nàng trả một vạn năm, chỉ còn lại có hai vạn năm, nếu qua đêm với Tần Mặc, sẽ có thể kiếm được hai vạn đồng.

Vừa rồi nàng mở miệng đòi ba vạn, tuy biết mình là công phu sư tử ngoạm, chỉ là nàng muốn ôm tâm tư muốn được nhiều hơn, cũng không nắm chắc Tần Mặc sẽ cho, may mắn Tần Mặc đồng ý cái giá hai vạn.

Chỉ cần đưa hai vạn, dư lại 5000 nàng sẽ nhẹ nhàng rất nhiều. Nhưng chỉ cần một ngày Dao Dao chưa tỉnh, số tiền sẽ tăng lên mấy lần 5000, giống như là quả cầu tuyết vậy, nhưng chuyện để sau rồi tính.

Nàng nhanh chóng gật đầu, Tần Mặc lạnh lùng nhìn nàng một cái không nói nữa, nàng cũng rũ mi mắt không nói chuyện. Giữa nàng và Tần Mặc không có gì hay để nói, nếu không phải vì tiền, nàng căn bản không muốn ở cùng một chỗ với Tần Mặc, cho dù là một giây cũng không muốn.

Khi ngồi ở đây, Diệp An Nhiên mới nhận thấy bên ngực trái có chút cộm, nàng nhớ tới trước đó ở ghế lô Phùng Hồng đã nhét một cục tiền vào nội y mình. Chỉ là vừa rồi xảy ra quá nhiều khiến nàng nhất thời quên, lúc này an tĩnh lại mới cảm thấy hơi bị cấn.

Nàng không nhịn được muốn duỗi tay móc cuộn tiền kia ra, nhưng nghĩ đến Tần Mặc còn ngồi ở bên cạnh nên đành ép mình nhịn xuống, chỉ là càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Bộ dáng đứng ngồi không yên của nàng làm Tần Mặc không nhịn được nhìn nàng một cái. Diệp An Nhiên vội vàng an tĩnh lại, Tần Mặc lại như chợt nghĩ tới cái gì, cúi người tới gần nàng.

Nàng bị hoảng sợ, lúc đang chuẩn bị ngửa ra sau thì đã bị Tần Mặc bắt lấy, tiếp theo, một bàn tay khác nhanh chóng với vào trong áo nàng lấy cục tiền kia ra.

Nhìn cục tiền màu đỏ bị niết ở trong tay Tần Mặc, nàng theo bản năng duỗi tay cướp về, nhưng lại bị Tần Mặc nhanh tay lẹ mắt tránh ra.

Tần Mặc trào phúng nhìn nàng: “Sao thế, cô luyến tiếc đồ mà Phùng Hồng cho như vậy à.” Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ Phùng Hồng, như thể Diệp An Nhiên rất thích Phùng Hồng vậy đó.

Nàng không hé răng, ánh mắt vẫn luôn chăm chú vào số tiền kia, cũng không phải tiếc rẻ đồ của Phùng Hồng cho, mà là luyến tiếc số tiền đó, nhưng nàng không giải thích, cũng không việc gì phải giải thích.

Sắc mặt Tần Mặc kém dần, nhưng cuối cùng vẫn ném tiền trở lại lòng ngực Diệp An Nhiên, không để ý tới nàng nữa. Diệp An Nhiên bắt lấy tiền rồi cất vào túi, tuy nàng rất muốn đếm xem rốt cuộc là bao nhiêu tiền, nhưng ngại vì có Tần Mặc ở chỗ này, nên vẫn nhịn xuống.

Không bao lâu, người giữ cửa ở bãi đậu xe trở về, trả chìa khóa xe cho Tần Mặc, Tần Mặc đứng lên đi về phía thang máy, lần này cô không lôi kéo nàng nữa, thậm chí căn bản không thèm để ý nàng có đi theo sau hay không.

Hai người một trước một sau đi ra xe. Sau khi xe rời khỏi bãi đỗ xe ngầm, Tần Mặc lái xe đi vào một khách sạn khác, bởi vì chỉ có một thẻ căn cước nên họ không cùng nhau lên phòng, Tần Mặc đi trước, chờ đến khi nhận phòng xong thì nàng mới đi theo vào.

Lúc đi vào nhân viên lễ tân còn nhìn nàng một cái, hỏi nàng muốn làm gì, sau khi nghe nàng nói đi toilet thì có chút không vui nhưng vẫn chỉ đường cho nàng. Thang máy ở đối diện toilet, ở giữa có một bức tường, cho nên lễ tân cũng không thấy nàng đi thang máy.

Nàng dựa theo số phòng mà Tần Mặc gọi điện thoại nói cho mình để tìm phòng. Sau khi mở cửa phòng ra, vừa đi vào đã nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước chảy, trong phòng không có ai, nàng nghĩ Tần Mặc hẳn là đang tắm rửa.

Phòng rất lớn, trang hoàng cũng rất xa hoa, trên sàn nhà trải thảm mềm mại, trên tường là giấy dán tường xinh đẹp, đối diện sô pha là TV LCD cỡ lớn, TV LCD treo trên giá vách ngăn rỗng, trên giá bày mấy chậu cây cảnh màu xanh lục, mấy bình hoa, mấy quyển sách, thoạt nhìn rất có gu thẩm mỹ.

Sau vách ngăn là một chiếc giường lớn, nàng không đi vào trong mà chỉ câu nệ ngồi ở trên sô pha. Nàng có chút mệt, mới chỉ ngồi một hồi mà mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, đầu cũng từ từ gật, rất nhiều lần thiếu chút nữa đã gục xuống. Nhưng khi tiếng nước chảy dừng lại, nàng vẫn nghe rất rõ, cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại.

Sau khi Tần Mặc tắm rửa xong mặc áo ngủ đi ra thì nhìn thấy bộ dáng câu nệ của Diệp An Nhiên. Sống lưng thẳng tắp, hai chân khép lại, đôi tay nhẹ nắm thành quyền đặt trên đầu gối, giống như học sinh tiểu học đang nghe cô giáo giảng bài.

Tần Mặc biết rõ Diệp An Nhiên đang khẩn trương, chỉ cần nàng khẩn trương thì sẽ như vậy, không nghĩ tới nhiều năm trôi qua rồi mà nàng vẫn giữ thói quen đó.

“Đi tắm đi.” Cô cũng không để ý tới nàng, ngồi vào mép giường tùy ý nói.

Diệp An Nhiên đứng lên, lấy một cái áo tắm dài ở tủ quần áo bên mép giường. Toilet rất lớn, không chỉ có bồn tắm mà còn có cả vòi sen, nàng không dùng bồn tắm, dù sao cũng đã quá mệt mỏi, nàng sợ nếu mình ngồi ở bên trong thì sẽ ngủ quên mất.

Nàng tắm rửa thật lâu, thay vì nói là tắm rửa, không bằng nói là kéo dài thời gian. Trong lòng nàng đang vô cùng khẩn trương, tuy rằng trước đó đã chuẩn bị tốt tâm lý, mà khi thật sự ở cùng một phòng với Tần Mặc, hơn nữa còn chuẩn bị làm chuyện kia, nàng vẫn cảm thấy rất khó tiếp nhận.

Nàng vẫn luôn cảm thấy, hai người làm loại chuyện này, nhất định phải là người yêu của nhau. Nhưng hiện tại, nàng và Tần Mặc nhiều nhất cũng chỉ là người xa lạ từng quen nhau. Chỉ là ban đêm mới vừa bắt đầu không bao lâu, dù có tắm rửa lâu đến mấy thì cuối cùng vẫn phải đi ra thôi.

Tần Mặc nửa nằm ở trên giường, đôi mắt hơi nhắm lại, dường như đã ngủ rồi. Cũng không biết có phải cô đã ngủ thật rồi không nhưng nàng vẫn nhẹ chân bước vào chỉ sợ làm người đánh thức, nếu như tỉnh lại, sẽ phải làm chuyện như vậy, nàng thật sự không muốn.

Nàng đi dép lê tới bên sô pha, vừa đi vừa thầm cảm thấy may mắn. Nếu Tần Mặc cứ thế mà ngủ, nàng sẽ không cần làm chuyện như vậy, cũng không biết cô có trả hai vạn đồng cho mình không.

Hẳn là có, cô ấy chỉ nói mua mình một đêm, cũng không có nói muốn làm gì, dù sao cũng là cô tự muốn ngủ để lãng phí một đêm thì cũng không liên quan gì đến nàng. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nàng vẫn có chút lo lắng, lo Tần Mặc bởi vì vậy mà không muốn cho nàng tiền, dù sao cũng chẳng có ai vô ích trả hai vạn tệ, nhưng phận ai người đó ngủ, không làm thêm chuyện gì.

Cũng may không để nàng nghĩ nhiều, bởi vì còn chưa đi được hai bước, cổ tay của nàng đã bị túm chặt. Chỉ dùng sức một chút nàng đã lui về phía sau hai bước hơn nữa còn nửa xoay người, cả người ngã vào trong lòng Tần Mặc.

Editor: Tử Hy