Trước lời đề nghị của bà Diệc, Mộ Miên thoáng giật mình, cậu nhìn anh rồi lại nhìn bà Diệc ánh mắt đầy sự lo lắng rụt rè. Bà Diệc tinh ý, cầm lấy đôi bàn tay nhỏ của cậu đang run bần bật vỗ về
" Con không cần căng thẳng, chỉ là ta có vài lời muốn nói thôi. Phong, cho ta mượn tiểu thiên sứ này nhé ? "
Nói rồi bà dắt tay cậu ra một nơi khác, bà cũng ra hiệu cho chồng mình cùng Diệc Minh Phong ra đại sảnh tiếp khách. Hai con người mới giây trước còn nồng thắm, thoáng chốc liền chia ngã đôi đường, tâm trạng cậu rối bời, cái gì cũng nghĩ không thông được
Đến một căn phòng trống, bà Diệc mời Mộ Miên ngồi xuống rồi ngồi cạnh cậu, giọng nói bà hiền dịu ấm áp vô cùng
" Ta tên là Lục Nhiên, chồng ta là Diệc Khải. Thật ra từ khi thấy Phong hay lui tới Mộ gia, ta đã biết có vấn đề rồi. Ta cũng có hỏi thư kí của nó và biết đến con "
" Dạ... "
" Ôi đứa trẻ ngoan, lần đầu thấy con ta biết mắt nhìn của con trai ta không tệ rồi. Dù chỉ mới gặp nhưng ta nhìn cách hai đứa đối xử với nhau, nó khiến ta nhớ về thời niên thiếu của chính mình. Thật là một tình yêu đẹp và lãng mạn...
Con không cần lo, ta không cấm hai đứa đến với nhau ta thật lòng chỉ muốn nói chuyện, sao Phong lại tìm thấy một đứa trẻ đáng yêu, khả ái như con vậy, thật khiến người khác xiêu lòng "
Mộ Miên có chút xấu hổ, mà cũng có chút vui sướng, khựng lại một chút
" Nói vậy...chắc người cũng nghe qua...về quá khứ.. của ..."
" Miên, không sao, ai cũng sẽ có một quá khứ không tốt đẹp, nó đã là quá khứ, hiện tại mới quan trọng. Cũng nhờ quá khứ không tốt đẹp đó, ta lại được biết thêm con là một người tình sâu nghĩa nặng hay sao ? "
Lục Nhiên cười triều mến, nụ cười cùng giọng nói ấm áp ấy như đang sưởi ấm trái tim nhỏ bé của cậu. Dù cho tình yêu của Diệc Minh Phong là vô bờ là bất tận, nhưng thứ cảm xúc ấm áp mà cậu đang cảm nhận, nó cứ như một cảm xúc mà cậu đã lãng quên từ lâu, là hơi ấm gia đình
Mộ Miên đỏ mắt, mũi sụt sịt vài tiếng, Lục Nhiên cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu mà vỗ về, an ủi, bà khiến cậu như được nằm trong vòng tay mẹ mà cậu sớm đã thoát ly từ lâu. Được khoảng thời gian, hai người bắt đầu trò chuyện vui vẻ, Lục Nhiên rất cao hứng, cứ liên tục kể những chuyện hồi nhỏ của Diệc Minh Phong cho Mộ Miên nghe khiến cậu cười không ngớt. Tính cách của Diệc Minh Phong không đến mức gọi là lạnh lùng, nhưng không có nghĩa là ai anh cũng có thái độ thân thiện. Lại biết thêm, khi bé anh vì một món ăn bình dân mà khóc in ỏi, bằng một bằng hai muốn ăn
Dù sao anh cũng là thiếu gia công tử, việc ăn uống vô cùng khắc khe nên những món bình dân dường như Diệc Minh Phong chưa từng nếm thử
" Hóa ra anh ấy cũng có một mặt đáng yêu như vậy "
" Ôi trời, khi ấy ta và cha nó đã bất lực thế nào "
" Dì yên tâm, lăn lộn nhiều để mưu sinh, con cũng biết làm mấy món này. Nếu có dịp con sẽ nấu cho mọi người ăn "
Lục Nhiên mỉm cười gật đầu, tán gẫu vài ba câu, Diệc Minh Phong lúc này mở cửa bước vào, người anh thoáng có hương rượu, có lẽ là anh uống được kha khá nhiều. Anh ôm lấy Mộ Miên, hít lấy hít để hương thơm của cậu như sợ quên mất. Mộ Miên bị anh dụi dụi đến nhột, cười khẽ. Lục Nhiên nhìn thằng con trai chẳng có tí khí phách nào mà thở dài : Chẳng biết con mình nó giống ai thế không biết
" Mẹ anh có bắt nạt em không? "
" Thằng nhóc thối, con nói gì thế hả ? "
Cậu chỉ có thể cười, đành phải kêu đói để hòa hoãn không khí bất ổn của hai mẹ con Diệc gia. Cả ba người cùng xuống đại sảnh dùng bữa, đương nhiên không thể thiếu cả Diệc Khải. Một nhà bốn người ăn uống vui vẻ, hòa hợp khiến những người khác xôn xao, bàn tán. Đinh Ninh Hy ở đó không xa, trong lòng cô ta nỗi lên một cỗi hậm hực, không cam tâm mà từng bước đi tới, cô ta nở một nụ cười hiền dịu
" Chú, dì, anh Phong, mọi người đang ăn ạ? Có phiền nếu cháu ngồi cùng không? "
" Ninh Hy đấy à, cô tiểu thư nhỏ giờ lớn lên xinh đẹp quá, cháu quả nhiên giống chị Lục Hân "
Lục Hân là chị ruột của Lục Nhiên, Lục Hân được gả vào Đinh gia, Lục Nhiên được gả vào Diệc gia, tình cảm chị em họ Lục vô cùng thân thiết mà hai nhà Đinh Diệc cũng có mỗi giao hảo tốt, Đinh Ninh Hy quen biết cả nhà Diệc gia cũng không có gì lạ
" Cảm ơn dì ạ, dì cũng giống mẹ cháu, đều xinh đẹp "
" Con bé này khéo nói quá, ngồi ăn đi cháu "
Đinh Ninh Hy cười tít mắt, cô ta kéo ghế ngồi gần Diệc Minh Phong, ánh mắt đầy ý cười, Diệc Khải và Lục Nhiên tất nhiên đều nhận ra nhưng không nói gì, chủ yếu là nhường sân cho con trai mình thể hiện. Diệc Minh Phong cũng chẳng nhìn lấy, cứ mặc cho Đinh Ninh Hy ngồi cạnh, anh giờ bận vỗ béo vợ rồi
" Nào, món em thích này. Anh đặt toàn món em thích đấy, em ăn nhiều vào, gầy quá "
" Gầy gì, cả khối người muốn được như em đây, anh chê à? "
" Không, em như thế nào anh đều thích "
Cậu ăn mạnh lắm, chủ yếu ăn để Diệc Minh Phong ít càm ràm về cân nặng của cậu thôi, dù sao cũng là tấm lòng của anh, cậu không thể bỏ phí được. Đinh Ninh Hy thấy không ai thèm để ý đến mình liền cố bắt chuyện
" À dì với chú có điều không biết, Mộ Miên ở trường được mọi người yêu mến lắm á. Chủ yếu các bạn gái lớp cháu thường nhắc cậu ấy lắm "