Sáng hôm sau, Mộ Miên đến trường với tâm trạng lo âu, buổi chiều là cậu phải dự tiệc công ty Diệc Minh Phong, dù anh đã trấn an cậu cả đêm nhưng cậu vẫn không sao yên tâm được. Cả ngày ở trường, Mộ Miên không thể nào tập trung cho việc học, ăn trưa cũng lơ đễnh. Lúc này, Đinh Ninh Hy kiêu ngạo lại bước đến, Mộ Miên chỉ nhìn nửa con mắt mà thở dài
" Đinh tiểu thư lại muốn cái gì đây? "
" Chiều nay công ty của Phong có tiệc, anh ấy đang cần một người đồng hành, chắc cậu không nghĩ rằng anh ấy sẽ chọn cậu chứ? "
Mộ Miên nhếch mép, cậu mà cần anh phải chọn sao? Chỉ cần là thứ cậu muốn, anh đều có thể mang cả gia sản đổi lấy cho cậu. Mà làm sao Diệc thiếu dám chọn người khác chứ? Dù nghĩ theo hướng nào, người đứng cạnh Diệc Minh Phong cũng chỉ có thể là Mộ Miên cậu mà thôi
" Là tôi chọn anh ấy chứ không phải là anh ấy chọn tôi, cô hơi bị ảo tưởng về chính mình rồi đó "
Nói rồi cậu chẳng buồn nhìn vị tiểu thư trước mắt, thản nhiên bước đi, Đinh Ninh Hy nhìn cậu đầy câm phẫn nhưng ngoài giận cá chém thớt, cô ta cũng không làm gì được
Mặt trời cũng bắt đầu khuất bóng, chiếc xe hàng hiệu đen tuyền đắc đỏ vẫn đậu một chỗ chờ Mộ Miên bước ra. Nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cậu chỉ mỉm cười nhanh chóng chạy đến, Diệc Minh Phong cũng từ xe bước ra dang tay ôm lấy báu vật nhỏ. Hộ tống cậu lên xe, anh nói
" Bảo bối, em học có mệt không? "
" Cũng thường thôi, mà giờ chúng ta đi đâu vậy? "
" Đương nhiên là thay trang phục dự tiệc cho em rồi, bữa tiệc còn vài phút nữa sẵn sàng, chỉ chờ em vào thôi "
Mộ Miên gật đầu, đôi tay cậu lại ngọ nguậy không yên, ngoài mặt cậu rất bình tĩnh nhưng trong lòng cậu đang vô cùng dậy sóng. Diệc Minh Phong thấu hiểu nỗi lo đó, anh chỉ cười khẽ, vỗ về trấn an cậu nhóc của mình. Đến địa điểm diễn ra buổi tiệc, Mộ Miên bị anh kéo nhanh vào phòng thay đồ, chỉnh trang, làm tóc một cách thần tốc. Chỉ với vài phút và vài thao tác của các thợ chuyên nghiệp, một Mộ Miên nhan sắc yêu nghiệt nay còn yêu nghiệt hơn được ra đời
Mộ Miên nhìn chính mình trong gương mà cũng tự bất ngờ, không nghĩ người trước gương chính là cậu. Diệc Minh Phong vỗ nhẹ vào vai cậu, khen cậu với tất cả chân tình, đưa tay chờ cậu nắm lấy, hộ tống cậu ra hội trường
Hội trường hôm nay thật náo nhiệt, ai ai cũng đều là doanh nhân, những nghệ sĩ nổi tiếng tề tựu, nói chuyện cực rôm rả. Vừa thấy anh xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một chỗ, ngạc nhiên hơn là kế bên vị CEO kia là một thiếu niên xinh đẹp, nhỏ nhắn được Diệc tổng nâng niu như bảo bối khiến ai ai cũng thoáng chốc im lặng đến ngỡ ngàng. Mọi người bắt đầu thì thầm bàn tán xôn xao
" Ai vậy? Trông rất xinh đẹp "
" Diệc tổng tìm đâu ra một thiếu niên với dung nạo tuyệt sắc như vậy? "
" Chàng trai đó có quan hệ gì với Diệc tổng nhỉ? "
Hôm nay Diệc Minh Phong chọn cho Mộ Miên một bộ vest âu trắng tinh khôi, gương mặt cậu vốn đã có nét, nay được thợ trang điểm dậm chút phấn, tạo khối khiến gương nặt cậu trở nên bừng sáng, nổi bật hơn với đôi mắt to, miệng nhỏ như thỏ, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu. Tóc mái của Mộ Miên bình thường được rũ xuống thì hôm nay một bên mái được vuốt ngược lên trông vô cùng chỉnh tề, nghiêm túc. Gương mặt cậu thoáng căng thẳng, cậu không nghĩ đến việc sẽ bị Diệc Minh Phong hộ tống ra trước mặt đám đông một cách phô trương như vậy, sau bữa tiệc cậu sẽ dạy dỗ anh sau
Diệc Minh Phong lén quan sát biểu cảm của cậu mà thầm cười thích thú, anh nhẹ nhàng dìu cậu ngồi xuống nơi ghế được bố trí sẵn, kế bên Mộ Miên là hai ông bà Diệc khiến cậu còn căng thẳng hơn, thầm nghĩ có cần phải kế bên như vậy không? Cậu lén nhìn hai ông bà Diệc gia, ông Diệc thì gương mặt lạnh lùng như tảng băng, bà Diệc thì mỉm cười hiền hậu, anh vỗ vai cậu rồi cầm micro mà phát biểu
" Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt ở đây để chúc mừng cho dự án lớn của Diệc Thế thành công hơn cả mong đợi.."
Dừng khoảng vài giây, anh lại nói
" Nhân tiện chắc mọi người cũng đang thắc mắc về vị khách mà tôi hộ tống ra phải không? Sẵn đây tôi xin được giới thiệu..."
Diệc Minh Phong nhìn Mộ Miên, ánh mắt vô cùng dịu dàng ấm áp, đưa tay về phía cậu, cậu cũng hiểu ý mà nắm lấy, anh dắt tay cậu đứng trước mọi người, hít một hơi thật sâu
" Em ấy là Mộ Miên, là người sẽ ước định cùng tôi đi hết đời này "
Cả đám đông bất ngờ hét toáng lên, ông Diệc trợn mắt, bà Diệc gương mặt hiện ý cười có vẻ cũng không bất ngờ lắm, Mộ Miên là người bất ngờ hơn ai hết. Cậu chưa được nghe đến vấn đề này, anh chưa có bàn gì với cậu, chưa gì đòi đính hôn với cậu á? Giá của cậu bị anh gặm hết rồi, Mộ Miên chỉ muốn đào một cái hố rồi tự mình chui vào, anh không xấu hổ chứ cậu xấu hổ thay anh, sao cậu dám nhìn vào cha mẹ anh được nữa?
Hội trường thoáng im lặng rồi lại xì xào, bàn tán. Diệc Minh Phong hài lòng với bài phát biểu của mình, dương dương tự đắc quay vào trong. Mộ Miên nhìn anh đằng đằng sát khí, bài phát biểu như muốn đấm vào tai người nghe thế mà cũng đắc ý được à?
" Diệc Minh Phong, anh muốn em xấu hổ đến chết à? "
" Bảo bảo, em không khen anh à? "
Anh giở giọng tủi thân, ánh mắt long lanh nhìn cậu. Long lanh cái con khỉ!!!
" Này thì khen, em đánh chết anh "
Mỗi câu " Này thì khen " thốt ra từ miệng Mộ Miên là mỗi cú đánh giáng vào người của Diệc Minh Phong, anh không né, ngược lại còn vô cùng thỏa mãn, cậu đánh cũng chẳng đâu, chủ yếu là đánh yêu cho bỏ tức, sao cậu nỡ đánh anh được, yêu còn không hết
Nhìn đôi uyên ương tình tứ mà muốn ngượng dùm, ông bà Diệc chỉ lắc đầu rồi cười khúc khích, đặc biệt là bà Diệc, có vẻ như bà rất có thiện cảm với Mộ Miên
" Mộ Miên phải không? Con có thể giành chút thời gian nói chuyện với ta không? "